Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 506
2024-11-22 11:54:58
Tiểu Linh Đang đã sớm thèm thuồng, vừa nghe xong liền cầm đũa gắp ngay một miếng lớn bỏ vào miệng. Cảm giác thỏa mãn hiện lên trên gương mặt, mắt cười híp lại.
“Ngon quá! Sư phụ, người cũng ăn đi!”
Khương Tĩnh Niên cười nhẹ, rót cho mình một chén rượu nhỏ: “Con cứ ăn từ từ, không ai tranh với con đâu. Nếu thích thì lát về đóng gói thêm một ít.”
Tiểu Linh Đang nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa: “Dạ, dạ! Con muốn mang về cho cha mẹ nữa!”
“Được rồi, được rồi, nhớ ăn chậm chút, cẩn thận nghẹn đấy.”
Khương Tĩnh Niên cười, vừa nói vừa đưa trà ngọt cho nàng.
Tiểu Linh Đang bưng chén trà lên uống một ngụm. Nước trà ngọt dịu, có pha mật ong và cúc hoa, khiến nàng càng thêm vui vẻ. Trong lúc đó, Khương Tĩnh Niên vừa nhâm nhi rượu, vừa thưởng thức bầu không khí thảnh thơi.
Một lát sau, lão Khâu tạm dừng công việc, ngồi xuống bên cạnh Khương Tĩnh Niên.
“Lão Khương, dạo này ngươi sao rồi? Sao tự nhiên lại về?”
Ông ta quay đầu nhìn Tiểu Linh Đang: “Ô, đây chẳng phải là tiểu đồ đệ mà ngươi hay nhắc tới sao? Thật kháu khỉnh, bái ngươi làm thầy đúng là hơi uổng phí!”
Khương Tĩnh Niên lườm ông ta: “Không bái ta, chẳng lẽ bái ngươi để học làm mì à?”
Lão Khâu chẳng giận, cười ha hả, rót một ly rượu cho mình, uống với Khương Tĩnh Niên.
Khương Tĩnh Niên không khỏi chép miệng: “Ngươi thật là, đây là ta mua đấy, muốn uống thì tự rót mà uống!”
Lão Khâu chẳng màng lời ông, quay sang Tiểu Linh Đang, nói nhỏ: “Tiểu cô nương, sư phụ con keo kiệt lắm. Con nghĩ sao mà lại bái ông ta làm thầy vậy? Hay đổi lại bái ta làm thầy đi, ta sẽ dạy con cách làm món thịt bò ngon tuyệt này, được không?”
Tuy ông ta nói nhỏ, nhưng Khương Tĩnh Niên nghe rõ mồn một, liền vỗ nhẹ vào vai ông ta.
“Ngươi muốn cướp người thì đừng có làm ngay trước mặt ta chứ! Sao bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu bỏ cái tật này? Ngươi cướp bao nhiêu năm, có ai chịu theo ngươi đâu, vẫn còn hăng hái như vậy à?”
Lão Khâu lại cười ha ha: “Thì sao? Ta chỉ thích cướp, không được à? Ngươi cũng thử cướp lại đi, có bản lĩnh thì xem ai hơn ai!”
“Phải có đồ đệ thì ta mới cướp được chứ!”
“Hừ, ngươi đừng có khinh ta! Ta đã thu nhận được một đồ đệ rồi đấy, nhưng bây giờ hắn đang bận, đợi lúc nào rảnh ta sẽ dẫn hắn đến cho ngươi gặp.”
“Thôi đi, ta không cần đâu. Người nào mà bái ngươi làm thầy thì chắc tám phần cũng chẳng ra gì. Đúng rồi, tẩu tử sao rồi?”
“Hầy, vẫn thế thôi. Nhưng mà ta cũng quen rồi, ta còn sống ngày nào thì còn chăm sóc cho bà ấy ngày đó, không có gì đâu.”
“Đừng nản lòng quá, biết đâu một ngày tẩu tử sẽ tỉnh lại.”
Hai người vừa nói vừa cười, đấu khẩu qua lại. Tiểu Linh Đang vừa ăn, vừa lắng nghe câu chuyện, thỉnh thoảng còn cười phụ họa. Thế nhưng, khi Khương Tĩnh Niên nhắc đến một người, bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
“Nếu ta nhớ không nhầm, mấy ngày nữa là đến giỗ của đại ca rồi. Ngày đó, chúng ta cùng đến viếng thăm đi.”
Lão Khâu nghe vậy, nét mặt cứng lại, sau đó trong mắt ông ta hiện lên vài phần thương cảm. Ông ta gật đầu: “Được! Ngày đó chúng ta gặp nhau dưới chân Hương Sơn. Ta sẽ đưa tẩu tử đi trước, đợi ngươi ở đó, không cần đợi trong kinh.”
Nói xong, ông ta quay sang Tiểu Linh Đang: “Những lời ta nói lúc nãy là thật đấy.”
Ông móc từ trong áo ra một tờ giấy, trên đó nét mực còn rất mới, hiển nhiên vừa viết không lâu.
“Đây là bí quyết làm thịt bò, coi như là món quà ra mắt của ta. Bằng không, sau này con muốn ăn e là không dễ tìm đâu.”
“Ngon quá! Sư phụ, người cũng ăn đi!”
Khương Tĩnh Niên cười nhẹ, rót cho mình một chén rượu nhỏ: “Con cứ ăn từ từ, không ai tranh với con đâu. Nếu thích thì lát về đóng gói thêm một ít.”
Tiểu Linh Đang nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa: “Dạ, dạ! Con muốn mang về cho cha mẹ nữa!”
“Được rồi, được rồi, nhớ ăn chậm chút, cẩn thận nghẹn đấy.”
Khương Tĩnh Niên cười, vừa nói vừa đưa trà ngọt cho nàng.
Tiểu Linh Đang bưng chén trà lên uống một ngụm. Nước trà ngọt dịu, có pha mật ong và cúc hoa, khiến nàng càng thêm vui vẻ. Trong lúc đó, Khương Tĩnh Niên vừa nhâm nhi rượu, vừa thưởng thức bầu không khí thảnh thơi.
Một lát sau, lão Khâu tạm dừng công việc, ngồi xuống bên cạnh Khương Tĩnh Niên.
“Lão Khương, dạo này ngươi sao rồi? Sao tự nhiên lại về?”
Ông ta quay đầu nhìn Tiểu Linh Đang: “Ô, đây chẳng phải là tiểu đồ đệ mà ngươi hay nhắc tới sao? Thật kháu khỉnh, bái ngươi làm thầy đúng là hơi uổng phí!”
Khương Tĩnh Niên lườm ông ta: “Không bái ta, chẳng lẽ bái ngươi để học làm mì à?”
Lão Khâu chẳng giận, cười ha hả, rót một ly rượu cho mình, uống với Khương Tĩnh Niên.
Khương Tĩnh Niên không khỏi chép miệng: “Ngươi thật là, đây là ta mua đấy, muốn uống thì tự rót mà uống!”
Lão Khâu chẳng màng lời ông, quay sang Tiểu Linh Đang, nói nhỏ: “Tiểu cô nương, sư phụ con keo kiệt lắm. Con nghĩ sao mà lại bái ông ta làm thầy vậy? Hay đổi lại bái ta làm thầy đi, ta sẽ dạy con cách làm món thịt bò ngon tuyệt này, được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy ông ta nói nhỏ, nhưng Khương Tĩnh Niên nghe rõ mồn một, liền vỗ nhẹ vào vai ông ta.
“Ngươi muốn cướp người thì đừng có làm ngay trước mặt ta chứ! Sao bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu bỏ cái tật này? Ngươi cướp bao nhiêu năm, có ai chịu theo ngươi đâu, vẫn còn hăng hái như vậy à?”
Lão Khâu lại cười ha ha: “Thì sao? Ta chỉ thích cướp, không được à? Ngươi cũng thử cướp lại đi, có bản lĩnh thì xem ai hơn ai!”
“Phải có đồ đệ thì ta mới cướp được chứ!”
“Hừ, ngươi đừng có khinh ta! Ta đã thu nhận được một đồ đệ rồi đấy, nhưng bây giờ hắn đang bận, đợi lúc nào rảnh ta sẽ dẫn hắn đến cho ngươi gặp.”
“Thôi đi, ta không cần đâu. Người nào mà bái ngươi làm thầy thì chắc tám phần cũng chẳng ra gì. Đúng rồi, tẩu tử sao rồi?”
“Hầy, vẫn thế thôi. Nhưng mà ta cũng quen rồi, ta còn sống ngày nào thì còn chăm sóc cho bà ấy ngày đó, không có gì đâu.”
“Đừng nản lòng quá, biết đâu một ngày tẩu tử sẽ tỉnh lại.”
Hai người vừa nói vừa cười, đấu khẩu qua lại. Tiểu Linh Đang vừa ăn, vừa lắng nghe câu chuyện, thỉnh thoảng còn cười phụ họa. Thế nhưng, khi Khương Tĩnh Niên nhắc đến một người, bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
“Nếu ta nhớ không nhầm, mấy ngày nữa là đến giỗ của đại ca rồi. Ngày đó, chúng ta cùng đến viếng thăm đi.”
Lão Khâu nghe vậy, nét mặt cứng lại, sau đó trong mắt ông ta hiện lên vài phần thương cảm. Ông ta gật đầu: “Được! Ngày đó chúng ta gặp nhau dưới chân Hương Sơn. Ta sẽ đưa tẩu tử đi trước, đợi ngươi ở đó, không cần đợi trong kinh.”
Nói xong, ông ta quay sang Tiểu Linh Đang: “Những lời ta nói lúc nãy là thật đấy.”
Ông móc từ trong áo ra một tờ giấy, trên đó nét mực còn rất mới, hiển nhiên vừa viết không lâu.
“Đây là bí quyết làm thịt bò, coi như là món quà ra mắt của ta. Bằng không, sau này con muốn ăn e là không dễ tìm đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro