Mang Theo Cả Siêu Thị Xuyên Về Những Năm 60
Chương 32
2024-11-10 08:46:11
Bữa ăn đơn giản nhưng đủ sức sống, bánh ngô cuộn rau dưa chấm thêm ít tương đậu lên men, vừa thơm vừa cay, rất kích thích vị giác.
Nước thì hòa đường, bổ sung thêm chút vitamin và chút mật ong để tăng năng lượng.
Thời đại này, ngũ cốc còn nguyên cả vỏ cám, ăn vào không chỉ khó tiêu mà còn làm hại răng.
Nhiều người hơn bốn mươi đã mất hết răng, chỉ có thể ăn cháo hàng ngày; phần vì ăn đồ thô, phần vì không có thói quen đánh răng.
Thời này, chỉ cần nhìn vào răng là biết ngay ai có cuộc sống đầy đủ, ai không.
Lạc Lạc nghiền vỏ trấu và cám lần nữa cho nhuyễn để dễ nuốt hơn, tuy vẫn còn hơi khó ăn nhưng cũng bớt phần nào khô khốc.
Triệu Đa Phúc và Triệu lão thái vừa ăn bánh ngô kèm rau vừa xuýt xoa khen ngợi: “Bánh ngô này ăn cùng đồ ăn kèm còn ngon hơn cả thịt.”
Ngay cả Vương Phượng cũng ăn hết ba cái bánh.
Lạc Lạc cầm nửa cái bánh đi tìm bà hàng xóm xin chút sữa để cho con uống, thật ra cô đã chuẩn bị sữa bột sẵn từ trong siêu thị.
Đang cho đứa nhỏ ăn, cô chợt nghe tiếng kêu thất thanh: “Người ngất rồi! Có người ngất rồi!”
Cả cánh đồng nhốn nháo lên.
Lạc Lạc ôm đứa nhỏ bước lại gần thì thấy Triệu Bảo Căn, một người có thành phần xuất thân không tốt, đang ngất lịm trên đất.
Mọi người xúm lại xem nhưng chẳng ai dám giúp vì Bảo Căn là cháu của một địa chủ.
Lạc Lạc cắn môi, không nỡ bỏ mặc mạng người.
Cô để đứa nhỏ vào giỏ rồi bưng nước lại gần Bảo Căn, nâng đầu anh lên, từ từ rót từng ngụm nước vào miệng anh.
Khi cảm nhận được nước chạm môi, Bảo Căn khẽ nhúc nhích rồi từ từ mở mắt.
Cả đám người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Vừa tỉnh dậy, Bảo Căn đã thấy Lạc Lạc thu chén lại, trong miệng anh vẫn còn vị ngọt thanh.
Thấy vậy, Lạc Lạc liền đưa cho anh một cái bánh ngô kẹp rau: “Ăn đi.”
Bảo Căn đón lấy, mắt ánh lên vẻ biết ơn, vội vàng cắn từng miếng lớn.
Trong khi đó, Triệu Hồng Mai và Triệu Hồng Anh lén lút tiến đến giỏ thức ăn của Lạc Lạc, mỗi người nhanh tay vớ lấy một cái bánh ngô rồi nhét vào miệng.
Từ ngày bị chia nhà, hai chị em không còn được ăn đồ ngon như trước và luôn thèm khát tay nghề của Lạc Lạc.
Vừa cắn một miếng, hai chị em đều ngỡ ngàng bởi hương vị đậm đà của chiếc bánh.
Bánh ngô thơm ngọt, kèm với vị cay nồng của tương đậu lên men ngon đến lạ thường.
Triệu Hồng Mai mở to mắt, nhai nhanh rồi quay sang Triệu Hồng Anh thì thầm: “Tỷ, bánh ngon thế này mà lại đem cho Bảo Căn ăn.”
Đúng rồi! Sao lại để Bảo Căn ăn? Sao mình phải trộm mới được ăn bánh ngô này? Nghĩ vậy, Triệu Hồng Anh tức tối, mặt đỏ bừng, liền bước tới trước mặt Bảo Căn, đá anh một cái: “Tên địa chủ mà cũng dám ăn bánh ngô của nhà tao sao?”
Lạc Lạc đã cứu Bảo Căn dậy, không ngờ Triệu Hồng Anh lại nhẫn tâm đá anh, cô nhíu mày nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Tránh ra! Ai ăn đồ nhà ngươi chứ?”
Thấy Lạc Lạc và Triệu Hồng Anh cãi vã, Triệu Hồng Mai liền vội vàng giấu thêm bánh ngô còn lại vào trong áo, rồi hớt hải chạy về nhà.
Lạc Lạc liếc mắt thấy bóng Triệu Hồng Mai nhưng bị Triệu Hồng Anh lôi kéo, cô không để ý thêm.
Triệu Hồng Anh chỉ tay vào mặt Lạc Lạc, lớn tiếng mắng: “Con tiện nhân ăn bám, dám lấy bánh ngô nhà ta cho địa chủ ăn! Ngươi nghĩ mình có quyền gì mà đem đồ nhà ta đi tặng người khác?”
Cảm thấy bắt được điểm yếu của Lạc Lạc, cô nàng chống nạnh dọa nạt: “Nếu ngươi không muốn ăn lương thực nhà ta, thì mau đem hết lương thực dọn về nhà ta đi!”
Thấy ồn ào, Triệu Đa Phúc từ đám ruộng đi tới, trừng mắt nhìn Triệu Hồng Anh: “Ngươi làm cái gì? Ngươi dám đòi ai dọn lương thực?”
Triệu Hồng Anh lập tức chỉ vào Lạc Lạc tố cáo: “Cô ta đem đồ ăn nhà mình cho tên địa chủ ăn, đây chẳng phải là hùa theo địa chủ sao?”
Nghe lời cáo buộc của Triệu Hồng Anh, mọi người đều sững sờ, ánh mắt không đồng tình nhìn cô.
Nước thì hòa đường, bổ sung thêm chút vitamin và chút mật ong để tăng năng lượng.
Thời đại này, ngũ cốc còn nguyên cả vỏ cám, ăn vào không chỉ khó tiêu mà còn làm hại răng.
Nhiều người hơn bốn mươi đã mất hết răng, chỉ có thể ăn cháo hàng ngày; phần vì ăn đồ thô, phần vì không có thói quen đánh răng.
Thời này, chỉ cần nhìn vào răng là biết ngay ai có cuộc sống đầy đủ, ai không.
Lạc Lạc nghiền vỏ trấu và cám lần nữa cho nhuyễn để dễ nuốt hơn, tuy vẫn còn hơi khó ăn nhưng cũng bớt phần nào khô khốc.
Triệu Đa Phúc và Triệu lão thái vừa ăn bánh ngô kèm rau vừa xuýt xoa khen ngợi: “Bánh ngô này ăn cùng đồ ăn kèm còn ngon hơn cả thịt.”
Ngay cả Vương Phượng cũng ăn hết ba cái bánh.
Lạc Lạc cầm nửa cái bánh đi tìm bà hàng xóm xin chút sữa để cho con uống, thật ra cô đã chuẩn bị sữa bột sẵn từ trong siêu thị.
Đang cho đứa nhỏ ăn, cô chợt nghe tiếng kêu thất thanh: “Người ngất rồi! Có người ngất rồi!”
Cả cánh đồng nhốn nháo lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Lạc ôm đứa nhỏ bước lại gần thì thấy Triệu Bảo Căn, một người có thành phần xuất thân không tốt, đang ngất lịm trên đất.
Mọi người xúm lại xem nhưng chẳng ai dám giúp vì Bảo Căn là cháu của một địa chủ.
Lạc Lạc cắn môi, không nỡ bỏ mặc mạng người.
Cô để đứa nhỏ vào giỏ rồi bưng nước lại gần Bảo Căn, nâng đầu anh lên, từ từ rót từng ngụm nước vào miệng anh.
Khi cảm nhận được nước chạm môi, Bảo Căn khẽ nhúc nhích rồi từ từ mở mắt.
Cả đám người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Vừa tỉnh dậy, Bảo Căn đã thấy Lạc Lạc thu chén lại, trong miệng anh vẫn còn vị ngọt thanh.
Thấy vậy, Lạc Lạc liền đưa cho anh một cái bánh ngô kẹp rau: “Ăn đi.”
Bảo Căn đón lấy, mắt ánh lên vẻ biết ơn, vội vàng cắn từng miếng lớn.
Trong khi đó, Triệu Hồng Mai và Triệu Hồng Anh lén lút tiến đến giỏ thức ăn của Lạc Lạc, mỗi người nhanh tay vớ lấy một cái bánh ngô rồi nhét vào miệng.
Từ ngày bị chia nhà, hai chị em không còn được ăn đồ ngon như trước và luôn thèm khát tay nghề của Lạc Lạc.
Vừa cắn một miếng, hai chị em đều ngỡ ngàng bởi hương vị đậm đà của chiếc bánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh ngô thơm ngọt, kèm với vị cay nồng của tương đậu lên men ngon đến lạ thường.
Triệu Hồng Mai mở to mắt, nhai nhanh rồi quay sang Triệu Hồng Anh thì thầm: “Tỷ, bánh ngon thế này mà lại đem cho Bảo Căn ăn.”
Đúng rồi! Sao lại để Bảo Căn ăn? Sao mình phải trộm mới được ăn bánh ngô này? Nghĩ vậy, Triệu Hồng Anh tức tối, mặt đỏ bừng, liền bước tới trước mặt Bảo Căn, đá anh một cái: “Tên địa chủ mà cũng dám ăn bánh ngô của nhà tao sao?”
Lạc Lạc đã cứu Bảo Căn dậy, không ngờ Triệu Hồng Anh lại nhẫn tâm đá anh, cô nhíu mày nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Tránh ra! Ai ăn đồ nhà ngươi chứ?”
Thấy Lạc Lạc và Triệu Hồng Anh cãi vã, Triệu Hồng Mai liền vội vàng giấu thêm bánh ngô còn lại vào trong áo, rồi hớt hải chạy về nhà.
Lạc Lạc liếc mắt thấy bóng Triệu Hồng Mai nhưng bị Triệu Hồng Anh lôi kéo, cô không để ý thêm.
Triệu Hồng Anh chỉ tay vào mặt Lạc Lạc, lớn tiếng mắng: “Con tiện nhân ăn bám, dám lấy bánh ngô nhà ta cho địa chủ ăn! Ngươi nghĩ mình có quyền gì mà đem đồ nhà ta đi tặng người khác?”
Cảm thấy bắt được điểm yếu của Lạc Lạc, cô nàng chống nạnh dọa nạt: “Nếu ngươi không muốn ăn lương thực nhà ta, thì mau đem hết lương thực dọn về nhà ta đi!”
Thấy ồn ào, Triệu Đa Phúc từ đám ruộng đi tới, trừng mắt nhìn Triệu Hồng Anh: “Ngươi làm cái gì? Ngươi dám đòi ai dọn lương thực?”
Triệu Hồng Anh lập tức chỉ vào Lạc Lạc tố cáo: “Cô ta đem đồ ăn nhà mình cho tên địa chủ ăn, đây chẳng phải là hùa theo địa chủ sao?”
Nghe lời cáo buộc của Triệu Hồng Anh, mọi người đều sững sờ, ánh mắt không đồng tình nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro