Mang Theo Cả Siêu Thị Xuyên Về Những Năm 60

Chương 6

2024-11-10 08:46:11

Sau nửa đêm, các kệ sẽ lại đầy ắp đồ như trước.

Những gì không để trên kệ sẽ giữ nguyên trạng, dù là vật gì, qua nửa đêm vẫn không thay đổi.

Khu nghỉ ngơi trong siêu thị có điện thoại và máy tính, nhưng không có tín hiệu nên không thể dùng được các phần mềm.

Trước kia, cô có thói quen lưu trữ hình ảnh, máy tính và USB đều chứa nhiều ảnh, nhưng với hiện tại, những tấm ảnh đó chẳng có tác dụng gì.

Lạc Lạc không nghĩ nhiều về quá khứ nữa, cầm bình sữa và hộp sữa bột trẻ em bước ra siêu thị.

Đứa nhỏ đã đói đến mức khóc ngằn ngặt.

Cô vội đưa bình sữa cho thằng bé, và nó ngậm chặt, ra sức bú, phát ra những tiếng bú mút đầy thỏa mãn.

Khi đã no bụng, Lạc Lạc sợ thằng bé trớ nên vỗ nhẹ vào lưng, chỉ mới vỗ vài cái, thằng bé đã ngủ ngon lành.

“Đứa bé này dễ chăm thật,”

Lạc Lạc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt gầy gò đen nhẻm của con, thở dài.

Cô từng thấy trẻ mới tròn tháng ở kiếp trước, cứ ăn xong lại quấy khóc, làm người lớn không yên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đứa nhỏ này thì khác, bú no là ngủ, chẳng làm phiền ai.

Đến 11 giờ, cô vào bếp nấu ăn.

Thời này ở nông thôn, phụ nữ ít được nghỉ ngơi sau sinh, nhưng do Lạc Lạc yếu sức, thêm bà nội thương cô nên cô được ở cữ đầy đủ.

Tuy được ở cữ, cô vẫn phụ trách nấu ăn cho cả nhà.

Thường ngày, để tiết kiệm, cả nhà chỉ ăn hai bữa.

Nhưng vì đang là mùa vụ, nên mỗi ngày được ăn ba bữa.

Hầu hết họ ăn bột cao lương, bột ngô, bột đậu pha trộn.

Bột mì trắng và gạo rất hạn chế, chỉ có vài cân mỗi năm nên mọi người quý, thường đổi sang lương thực khác để có đủ ăn.

Dù vậy, so với năm đói kém trước kia, cuộc sống bây giờ đã khá hơn nhiều, ít người phải chịu cảnh đói đến chết.

Cô múc một gáo bột cao lương, pha thêm chút bột đậu và muối, lấy một củ cải trắng đã ngâm từ đêm trước, cắt nhỏ rồi trộn với bột mì để làm thành viên củ cải.

Khi nước sôi, cô thả từng viên vào, chúng nổi lên nhanh chóng, mùi thơm lan tỏa khắp gian bếp.

“Hôm nay nấu món gì mà thơm thế?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Hồng Mai, cô em họ, không chịu nổi liền chạy vào bếp, tay chưa rửa đã vội cầm đũa định nếm thử trong nồi.

Lạc Lạc nhanh tay gạt đũa của cô ta: “Bà nội chưa về đâu.”

Triệu Hồng Mai tức tối nhìn cô, ngửi thấy mùi thơm càng bực tức, bèn mắng: “Cô suốt ngày chẳng ra đồng làm việc mà vẫn ăn không ngồi rồi, còn dám cấm tôi?”

Nghe vậy, Lạc Lạc muốn bật cười.

Từ trước đến nay, tiền lương của Vệ Khánh luôn gửi thẳng về cho bà nội giữ, chi tiêu cho cả nhà.

Cô về làm dâu, chẳng thiếu ngày nào ra đồng làm việc, nhờ chăm chỉ mà điểm công của cô thuộc loại cao nhất trong đám phụ nữ, chỉ đứng sau ông nội.

Cô phải ở nhà vài tháng vì thai yếu, mà giờ lại thành ra ăn không ngồi rồi? Lạc Lạc mặt lạnh đi: “Không muốn ăn thì cút, chờ bà nội về thì ăn.”

Triệu Hồng Mai trừng mắt nhìn cô, lầm bầm vài câu rồi hậm hực bỏ đi.

Đúng lúc đó, loa phóng thanh của đội sản xuất vang lên, nhắc nhở mọi người cơm nước xong thì ra đồng làm việc.

Triệu Đa Phúc ăn một miếng viên củ cải, cười đến híp cả mắt: “Lạc Lạc nấu ăn ngon thật, thơm phức.”

Vì đã ăn no trong siêu thị, Lạc Lạc chỉ lấy nửa bát nhỏ, ăn để lấy vị.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Cả Siêu Thị Xuyên Về Những Năm 60

Số ký tự: 0