Khắc Phục Hậu Q...
Thần Thú Bất Tại Gia
2024-08-06 14:04:59
Ngay sau đó, cơn đau trên người khiến cô thay đổi sắc mặt.
Chu Chí Quốc lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi thì đứng lên đi ăn cơm tối!”
Tần Lâm thấy thái độ của anh lạnh lùng như vậy thì rất không vui.
Thế này chính là kéo quần lên rồi thì xem như không quen biết đúng không?
Vừa rồi là người nào ở trên giường điên loạn, phóng túng như chó thế kia?
Tần Lâm cố gắng ngồi dậy nhưng lại yếu ớt ngã xuống, mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa giận: “Không được… Em đau lắm, không ngồi dậy nổi...”
Hô hấp của Chu Chí Quốc như cứng lại, anh suýt nữa đã không thể tiếp tục duy trì được biểu cảm lạnh lùng của mình: “… Vậy em nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi!”
Chu Chí Quốc xoay người muốn đi nhưng bị Tần Lâm kéo tay lại, cô uất ức nói: “Nhưng em đói…”
Tiếng nói thoát ra khỏi miệng rất ngọt ngào khiến cổ họng Chu Chí Quốc khô khốc, anh cố ý không nhìn đến cô, chỉ trầm giọng nói: “Tôi bưng cơm vào cho em.”
Hiện tại Tần Lâm còn chưa sẵn sàng đối diện với người nhà của Chu Chí Quốc, Chu Chí Quốc đưa cơm đến cho cô cũng tốt.
Trên bàn cơm, ngoại trừ ông Chu và bà Chu vẫn còn nằm trong phòng vì sức khỏe không tốt thì những người khác đều đã đến đủ.
“Sao chị ta còn chưa ra?” Chu Hồng Tinh nhìn thấy chỉ có một mình Chu Chí Quốc đi ra thì mất hứng hỏi.
Cô ta đã chuẩn bị một bụng những lời nói để dạy dỗ Tần Lâm kia rồi.
Chu Chí Quốc trả lời mà không có biểu cảm gì: “Cô ấy mệt, anh mang cơm vào cho cô ấy.”
Sắc mặt của người nhà họ Chu lập tức đen thui, đến chiều rồi mà Tần Lâm còn chưa ra ngoài, thế mà còn đang ngủ, mệt cái gì mà mệt?
Chu Hồng Tinh đỏ mặt: “Đúng là không biết xấu hổ! Anh, anh thật sự tin tưởng lời người phụ nữ đó nói sao? Có phải anh ngốc rồi không?”
Ánh mắt Chu Chí Quốc tối đen như mực nhìn cô ta: “Cô ấy là chị dâu em.”
Sắc mặt Chu Hồng Tinh cực kỳ khó coi, cô ta dập đôi đũa xuống bàn: “Người phụ nữ không biết xấu hổ như chị ta không phải chị dâu em!”
“Trừ phi anh không phải anh trai em, nếu không cô ấy chính là chị dâu em.” Chu Chí Quốc bưng đồ ăn lên rồi rời đi.
Chu Hồng Tinh tức muốn chết: “Cha, cha xem anh ấy! Anh ấy váng đầu rồi.”
Sắc mặt cha Chu rất khó xem, ông ta dự định sau này phải nói chuyện rõ ràng với Chu Chí Quốc mới được, không thể để hạng phụ nữ như Tần Lâm ở lại nhà họ Chu.
Trong phòng, Tần Lâm đã mặc quần áo xong và tựa người vào đầu giường, cô nhớ lại một đống chuyện rắc rối mà nguyên chủ đã để lại.
Một là phải trả tiền đã mượn trong thôn.
Hai là xử lý người cùng bỏ trốn.
Ba là cắt đứt mối quan hệ mập mờ với những thanh niên trí thức kia.
…
“Đang nghĩ cái gì?” Chu Chí Quốc vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tần Lâm cau mày suy nghĩ.
Tần Lâm giật mình, vẻ mặt cô thay đổi, trên mặt cô biểu lộ sự phẫn nộ và tủi thân: “Bây giờ em đã chứng minh sự trong sạch của mình rồi, có phải anh cũng nên xin lỗi em không?”
Chu Chí Quốc lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi thì đứng lên đi ăn cơm tối!”
Tần Lâm thấy thái độ của anh lạnh lùng như vậy thì rất không vui.
Thế này chính là kéo quần lên rồi thì xem như không quen biết đúng không?
Vừa rồi là người nào ở trên giường điên loạn, phóng túng như chó thế kia?
Tần Lâm cố gắng ngồi dậy nhưng lại yếu ớt ngã xuống, mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa giận: “Không được… Em đau lắm, không ngồi dậy nổi...”
Hô hấp của Chu Chí Quốc như cứng lại, anh suýt nữa đã không thể tiếp tục duy trì được biểu cảm lạnh lùng của mình: “… Vậy em nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi!”
Chu Chí Quốc xoay người muốn đi nhưng bị Tần Lâm kéo tay lại, cô uất ức nói: “Nhưng em đói…”
Tiếng nói thoát ra khỏi miệng rất ngọt ngào khiến cổ họng Chu Chí Quốc khô khốc, anh cố ý không nhìn đến cô, chỉ trầm giọng nói: “Tôi bưng cơm vào cho em.”
Hiện tại Tần Lâm còn chưa sẵn sàng đối diện với người nhà của Chu Chí Quốc, Chu Chí Quốc đưa cơm đến cho cô cũng tốt.
Trên bàn cơm, ngoại trừ ông Chu và bà Chu vẫn còn nằm trong phòng vì sức khỏe không tốt thì những người khác đều đã đến đủ.
“Sao chị ta còn chưa ra?” Chu Hồng Tinh nhìn thấy chỉ có một mình Chu Chí Quốc đi ra thì mất hứng hỏi.
Cô ta đã chuẩn bị một bụng những lời nói để dạy dỗ Tần Lâm kia rồi.
Chu Chí Quốc trả lời mà không có biểu cảm gì: “Cô ấy mệt, anh mang cơm vào cho cô ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của người nhà họ Chu lập tức đen thui, đến chiều rồi mà Tần Lâm còn chưa ra ngoài, thế mà còn đang ngủ, mệt cái gì mà mệt?
Chu Hồng Tinh đỏ mặt: “Đúng là không biết xấu hổ! Anh, anh thật sự tin tưởng lời người phụ nữ đó nói sao? Có phải anh ngốc rồi không?”
Ánh mắt Chu Chí Quốc tối đen như mực nhìn cô ta: “Cô ấy là chị dâu em.”
Sắc mặt Chu Hồng Tinh cực kỳ khó coi, cô ta dập đôi đũa xuống bàn: “Người phụ nữ không biết xấu hổ như chị ta không phải chị dâu em!”
“Trừ phi anh không phải anh trai em, nếu không cô ấy chính là chị dâu em.” Chu Chí Quốc bưng đồ ăn lên rồi rời đi.
Chu Hồng Tinh tức muốn chết: “Cha, cha xem anh ấy! Anh ấy váng đầu rồi.”
Sắc mặt cha Chu rất khó xem, ông ta dự định sau này phải nói chuyện rõ ràng với Chu Chí Quốc mới được, không thể để hạng phụ nữ như Tần Lâm ở lại nhà họ Chu.
Trong phòng, Tần Lâm đã mặc quần áo xong và tựa người vào đầu giường, cô nhớ lại một đống chuyện rắc rối mà nguyên chủ đã để lại.
Một là phải trả tiền đã mượn trong thôn.
Hai là xử lý người cùng bỏ trốn.
Ba là cắt đứt mối quan hệ mập mờ với những thanh niên trí thức kia.
…
“Đang nghĩ cái gì?” Chu Chí Quốc vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tần Lâm cau mày suy nghĩ.
Tần Lâm giật mình, vẻ mặt cô thay đổi, trên mặt cô biểu lộ sự phẫn nộ và tủi thân: “Bây giờ em đã chứng minh sự trong sạch của mình rồi, có phải anh cũng nên xin lỗi em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro