Đứng Về Phía Vợ
Thần Thú Bất Tại Gia
2024-08-06 14:04:59
Sáng sớm, Tần Lâm còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng binh binh bang bang ngoài sân.
“Lúc không có nước thì không ai gánh, lúc dùng nước lại tranh dùng. Một chum nước đầy tràn, thế mà chỉ sau một đêm đã trống không rồi.” Lý Cầm tức giận đứng trong sân mắng.
“Có một số người không khác gì chuột, không những vụng trộm với người ta mà còn trộm nước!” Chu Hồng Tinh nói theo.
Tối hôm qua, Tần Lâm đã dùng hết nước, đúng là cô sai nhưng cô cũng dự định hôm nay sẽ gánh nước về.
Chẳng phải vì cô còn chưa rời giường thôi sao?
Mới sáng sớm đã bị người ta nói như vậy, trong lòng cô thật sự không thoải mái.
Tần Lâm chớp mắt, cô lại phát hiện Chu Chí Quốc đang nhìn mình.
“Không phải em cố ý… Tối hôm qua đúng là em đã tắm hơi nhiều.” Tần Lâm tủi thân nói.
Chu Chí Quốc đã thức dậy từ sớm nhưng anh chưa rời giường, cứ như vậy mà nhìn Tần Lâm ngủ.
Nhìn lâu hơn, anh chợt phát hiện Tần Lâm trắng hơn, tóc đen hơn, cái mũi cũng cao hơn, lông mi vừa dài vừa đậm hơn…
Nhìn mãi cho đến khi chính anh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tần Lâm đã hai mươi ba tuổi rồi, không có khả năng cô còn nảy nở, mà cho dù cô có nảy nở cũng không nảy nở chỉ trong một đêm như vậy.
Tần Lâm hắng cổ họng nói xong cũng không thấy Chu Chí Quốc có phản ứng gì.
Sao nào? Ăn được thịt rồi thì thấy không còn tươi mới nữa?
"Chu Chí Quốc!" Tần Lâm véo eo của anh một cái.
Chu Chí Quốc lấy lại tinh thần: “Em đang nói cái gì?”
“Mẹ kế và kế muội của anh đều đang mắng em.” Tần Lâm nói thẳng.
Ở nông thôn từ sáng đến tối rất náo nhiệt, Chu Chí Quốc đã luyện được khả năng mắt điếc tai ngơ.
Vừa rồi anh vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn Tần Lâm, cho nên cũng không để ý đến âm thanh bên ngoài.
Nghe vậy thì hất chăn mỏng, bước xuống giường nói: “Anh đi gánh nước.”
“Hai người họ chỉ cây dâu mắng cây hòe mà mắng em, trước đây thì cũng thôi, nhưng bây giờ em là người phụ nữ của anh, mắng em chính là đang mắng anh, anh cảm thấy em có thể nhịn được sao?” Tần Lâm muốn thử xem điểm mấu chốt của Chu Chí Quốc ở đâu.
Trước kia Tần Lâm cũng không nhịn, cãi vã ầm ĩ trong nhà, hiện giờ……Cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi mà vẫn bảo cô nhịn.
Chẳng phải nói cô còn không bằng người phụ nữ trước kia của anh sao?
“Chỉ cần em có lý thì anh sẽ giúp em.”
Tần Lâm dùng đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh nói: “Anh với em là vợ chồng, hai chúng ta nên nói chữ tình, mà không phải đứng giảng đạo lý.”
Vành tai của Chu Chí Quốc hơi đỏ lên, lui về phía sau mấy bước: “Anh biết rồi, ngoài việc của ông nội bà nội ra, nếu em bị người khác bắt nạt thì anh đều sẽ giúp em.”
Chu Chí Quốc đi ra ngoài sân, nói: “Đừng có ồn ào nữa! Nước trong lu là do con gánh, cũng là do con dùng, bây giờ con sẽ đi gánh về.”
Lý Cầm không ngờ Chu Chí Quốc lại nhận hết tất cả lỗi lầm về phía mình, mỗi lần anh chỉ dùng hai chậu nước để tắm, làm sao có thể dùng hết một lu nước được chứ?
“Lúc không có nước thì không ai gánh, lúc dùng nước lại tranh dùng. Một chum nước đầy tràn, thế mà chỉ sau một đêm đã trống không rồi.” Lý Cầm tức giận đứng trong sân mắng.
“Có một số người không khác gì chuột, không những vụng trộm với người ta mà còn trộm nước!” Chu Hồng Tinh nói theo.
Tối hôm qua, Tần Lâm đã dùng hết nước, đúng là cô sai nhưng cô cũng dự định hôm nay sẽ gánh nước về.
Chẳng phải vì cô còn chưa rời giường thôi sao?
Mới sáng sớm đã bị người ta nói như vậy, trong lòng cô thật sự không thoải mái.
Tần Lâm chớp mắt, cô lại phát hiện Chu Chí Quốc đang nhìn mình.
“Không phải em cố ý… Tối hôm qua đúng là em đã tắm hơi nhiều.” Tần Lâm tủi thân nói.
Chu Chí Quốc đã thức dậy từ sớm nhưng anh chưa rời giường, cứ như vậy mà nhìn Tần Lâm ngủ.
Nhìn lâu hơn, anh chợt phát hiện Tần Lâm trắng hơn, tóc đen hơn, cái mũi cũng cao hơn, lông mi vừa dài vừa đậm hơn…
Nhìn mãi cho đến khi chính anh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tần Lâm đã hai mươi ba tuổi rồi, không có khả năng cô còn nảy nở, mà cho dù cô có nảy nở cũng không nảy nở chỉ trong một đêm như vậy.
Tần Lâm hắng cổ họng nói xong cũng không thấy Chu Chí Quốc có phản ứng gì.
Sao nào? Ăn được thịt rồi thì thấy không còn tươi mới nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chu Chí Quốc!" Tần Lâm véo eo của anh một cái.
Chu Chí Quốc lấy lại tinh thần: “Em đang nói cái gì?”
“Mẹ kế và kế muội của anh đều đang mắng em.” Tần Lâm nói thẳng.
Ở nông thôn từ sáng đến tối rất náo nhiệt, Chu Chí Quốc đã luyện được khả năng mắt điếc tai ngơ.
Vừa rồi anh vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn Tần Lâm, cho nên cũng không để ý đến âm thanh bên ngoài.
Nghe vậy thì hất chăn mỏng, bước xuống giường nói: “Anh đi gánh nước.”
“Hai người họ chỉ cây dâu mắng cây hòe mà mắng em, trước đây thì cũng thôi, nhưng bây giờ em là người phụ nữ của anh, mắng em chính là đang mắng anh, anh cảm thấy em có thể nhịn được sao?” Tần Lâm muốn thử xem điểm mấu chốt của Chu Chí Quốc ở đâu.
Trước kia Tần Lâm cũng không nhịn, cãi vã ầm ĩ trong nhà, hiện giờ……Cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi mà vẫn bảo cô nhịn.
Chẳng phải nói cô còn không bằng người phụ nữ trước kia của anh sao?
“Chỉ cần em có lý thì anh sẽ giúp em.”
Tần Lâm dùng đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh nói: “Anh với em là vợ chồng, hai chúng ta nên nói chữ tình, mà không phải đứng giảng đạo lý.”
Vành tai của Chu Chí Quốc hơi đỏ lên, lui về phía sau mấy bước: “Anh biết rồi, ngoài việc của ông nội bà nội ra, nếu em bị người khác bắt nạt thì anh đều sẽ giúp em.”
Chu Chí Quốc đi ra ngoài sân, nói: “Đừng có ồn ào nữa! Nước trong lu là do con gánh, cũng là do con dùng, bây giờ con sẽ đi gánh về.”
Lý Cầm không ngờ Chu Chí Quốc lại nhận hết tất cả lỗi lầm về phía mình, mỗi lần anh chỉ dùng hai chậu nước để tắm, làm sao có thể dùng hết một lu nước được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro