Viên Hiểu Lệ
Thần Thú Bất Tại Gia
2024-08-06 14:04:59
Tần Lâm cười tươi nhìn anh, đôi mắt giống như nước, còn đẹp hơn màu sắc rực rỡ nhất trên cành cây mùa hạ.
“Ừm, em tin tưởng anh, em cũng không giống người nào đó, không tin tưởng người phụ nữ của mình”.
Sự bất đắc dĩ xẹt qua trong mắt Chu Chí Quốc, lúc trước cô cũng không nói lý, nhưng chỉ khiến anh chán ghét.
Còn bây giờ, tuy anh cũng rất muốn kéo cô lên giường nói lý, nhưng cô nói chuyện gì thì anh sẽ nghe chuyện đó.
Tần Lâm không biết trong lòng Chu Chí Quốc trông có vẻ vô cùng chính trực đang suy nghĩ chuyện gì, cô giẫm phải một thứ.
Nhặt lên nhìn, là một cây bút máy.
[Đinh đông! Kiểm tra được ký chủ nhặt được cơ duyên của nguyên nữ chủ, nhận được mười vạn điểm tích lũy! ]
Tần Lâm chuyển động bút máy trong tay, Chiến Hạm Xám, lão anh hùng 100.
Nguyên nữ chủ vì cây bút máy này, đã kết giao với nam phụ trung khuyển của cô ta, Trình Hạc Linh.
“Trong thôn rất ít người có bút máy này, không phải đến từ ký túc xá thanh niên trí thức thì cũng đến từ chuồng bò phía sau chân núi.” Chu Chí Quốc cũng nhìn thấy.
Tần Lâm nhét vào túi mình: “Em biết rồi, lát nữa em đi hỏi.”
Vừa rồi khi cô nhìn thấy bút máy thì trong mắt tỏa ra ánh sáng, Chu Chí Quốc nhìn thấy, “Nếu em thích, để anh mua cho em.”
Không phải Tần Lâm thích cây bút này, cô thích mười vạn điểm tích lũy mà cây bút máy này mang lại.
Mười vạn điểm tích lũy này, cô muốn đánh Chu Hồng Tinh cũng phải đánh một vạn cái tát mới có thể kiếm lại được.
Xem ra, vẫn là lông cừu của con do trời chọn càng có lời hơn.
“Được.” Tần Lâm cũng không từ chối, mái tóc tung bay trên trán, khẽ cười với anh.
Chu Chí Quốc cảm thấy tiếng lòng nhẹ nhàng rung lên, một tia ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Giờ khắc này, anh cảm thấy cô muốn cái gì thì anh đều bằng lòng mua cho cô, chỉ cần cô cười như vậy cho anh nhìn mỗi ngày.
Cuối cùng cũng đến nhà thứ ba mà nguyên chủ thiếu nợ.
Đang định gõ cửa, cửa liền mở ra.
“Tần Lâm?” Người mở cửa là Viên Hiểu Lệ, nhìn thấy Tần Lâm và Chu Chí Quốc thì sắc mặt vô cùng phức tạp.
Cha Viên Hiểu Lệ là kế toán trong thôn, điều kiện sống của gia đình xem như khá tốt trong thôn.
“Vào đi!” Viên Hiểu Lệ buông thùng gỗ trong tay xuống, để bọn họ vào trong.
“Không cần, tôi đến trả lại năm đồng cho cô.” Tần Lâm đưa tiền cho cô ta, cũng đưa cho cô ta ba xu tiền lãi.
Viên Hiểu Lệ nhìn Tần Lâm, cuối cùng vẫn không nhịn được ý nghĩ xấu xa trong lòng, cô ta hỏi trước mặt Chu Chí Quốc: “Không phải cô muốn đi cùng với người khác sao?”
Tần Lâm vẫn cười tươi như cũ, “Đúng là tôi muốn lên huyện với La Trấn, nhưng không phải bị oan gia này hiểu lầm bắt trở về sao!”
Chu Chí Quốc bị từ oan gia của Tần Lâm nói đến mức chóp tai đỏ bừng, một cảm giác tê dại nói không rõ quanh quẩn.
Viên Hiểu Lệ cũng không tin có hiểu lầm gì, “Hiểu lầm? Không phải cô nói muốn sống ngày tháng tốt đẹp với người khác sao?”
Một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt Tần Lâm, “Tôi bảo anh ta dẫn tôi đi tìm anh cả đòi tiền, đòi tiền xong trở về, không phải sẽ có ngày tháng tốt đẹp sao?
Anh trai tôi là trưởng khoa của nhà máy cơ khí, anh ấy tùy ý đưa một chút tiền từ kẽ ngón tay, cũng có thể giúp tôi sống tốt ở nông thôn rồi.”
“Ừm, em tin tưởng anh, em cũng không giống người nào đó, không tin tưởng người phụ nữ của mình”.
Sự bất đắc dĩ xẹt qua trong mắt Chu Chí Quốc, lúc trước cô cũng không nói lý, nhưng chỉ khiến anh chán ghét.
Còn bây giờ, tuy anh cũng rất muốn kéo cô lên giường nói lý, nhưng cô nói chuyện gì thì anh sẽ nghe chuyện đó.
Tần Lâm không biết trong lòng Chu Chí Quốc trông có vẻ vô cùng chính trực đang suy nghĩ chuyện gì, cô giẫm phải một thứ.
Nhặt lên nhìn, là một cây bút máy.
[Đinh đông! Kiểm tra được ký chủ nhặt được cơ duyên của nguyên nữ chủ, nhận được mười vạn điểm tích lũy! ]
Tần Lâm chuyển động bút máy trong tay, Chiến Hạm Xám, lão anh hùng 100.
Nguyên nữ chủ vì cây bút máy này, đã kết giao với nam phụ trung khuyển của cô ta, Trình Hạc Linh.
“Trong thôn rất ít người có bút máy này, không phải đến từ ký túc xá thanh niên trí thức thì cũng đến từ chuồng bò phía sau chân núi.” Chu Chí Quốc cũng nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lâm nhét vào túi mình: “Em biết rồi, lát nữa em đi hỏi.”
Vừa rồi khi cô nhìn thấy bút máy thì trong mắt tỏa ra ánh sáng, Chu Chí Quốc nhìn thấy, “Nếu em thích, để anh mua cho em.”
Không phải Tần Lâm thích cây bút này, cô thích mười vạn điểm tích lũy mà cây bút máy này mang lại.
Mười vạn điểm tích lũy này, cô muốn đánh Chu Hồng Tinh cũng phải đánh một vạn cái tát mới có thể kiếm lại được.
Xem ra, vẫn là lông cừu của con do trời chọn càng có lời hơn.
“Được.” Tần Lâm cũng không từ chối, mái tóc tung bay trên trán, khẽ cười với anh.
Chu Chí Quốc cảm thấy tiếng lòng nhẹ nhàng rung lên, một tia ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Giờ khắc này, anh cảm thấy cô muốn cái gì thì anh đều bằng lòng mua cho cô, chỉ cần cô cười như vậy cho anh nhìn mỗi ngày.
Cuối cùng cũng đến nhà thứ ba mà nguyên chủ thiếu nợ.
Đang định gõ cửa, cửa liền mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tần Lâm?” Người mở cửa là Viên Hiểu Lệ, nhìn thấy Tần Lâm và Chu Chí Quốc thì sắc mặt vô cùng phức tạp.
Cha Viên Hiểu Lệ là kế toán trong thôn, điều kiện sống của gia đình xem như khá tốt trong thôn.
“Vào đi!” Viên Hiểu Lệ buông thùng gỗ trong tay xuống, để bọn họ vào trong.
“Không cần, tôi đến trả lại năm đồng cho cô.” Tần Lâm đưa tiền cho cô ta, cũng đưa cho cô ta ba xu tiền lãi.
Viên Hiểu Lệ nhìn Tần Lâm, cuối cùng vẫn không nhịn được ý nghĩ xấu xa trong lòng, cô ta hỏi trước mặt Chu Chí Quốc: “Không phải cô muốn đi cùng với người khác sao?”
Tần Lâm vẫn cười tươi như cũ, “Đúng là tôi muốn lên huyện với La Trấn, nhưng không phải bị oan gia này hiểu lầm bắt trở về sao!”
Chu Chí Quốc bị từ oan gia của Tần Lâm nói đến mức chóp tai đỏ bừng, một cảm giác tê dại nói không rõ quanh quẩn.
Viên Hiểu Lệ cũng không tin có hiểu lầm gì, “Hiểu lầm? Không phải cô nói muốn sống ngày tháng tốt đẹp với người khác sao?”
Một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt Tần Lâm, “Tôi bảo anh ta dẫn tôi đi tìm anh cả đòi tiền, đòi tiền xong trở về, không phải sẽ có ngày tháng tốt đẹp sao?
Anh trai tôi là trưởng khoa của nhà máy cơ khí, anh ấy tùy ý đưa một chút tiền từ kẽ ngón tay, cũng có thể giúp tôi sống tốt ở nông thôn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro