Phơi Nắng
Thần Thú Bất Tại Gia
2024-08-06 14:04:59
Trong sách giới thiệu hai ông bà này là nhóm du học sinh ra nước ngoài du học sớm nhất trong nước.
Bọn họ là những trí thức cấp cao, từng là giáo sư đại học được kính trọng, từng là nhà khoa học nổi tiếng trong nước.
Trong sách cũng không giới thiệu cụ thể ông bà nội Chu đã trải qua cuộc sống thế nào trước khi chết.
Mặc dù Tần Lâm có thể đoán ra, nhưng dù sao cũng không chấn động giống như tận mắt nhìn thấy.
“Ông nội, bà nội, hai người muốn uống nước không? Cháu đi rót nước cho hai người nhé?”
Ông bà nội Chu rất hiếm khi nhìn thấy nguyên chủ, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết chuyện của nguyên chủ.
Lúc Chu Hồng Kỳ và Chu Hồng Tinh đến đây, bọn họ không ít lần nói xấu nguyên chủ với hai ông bà.
“Không uống.” Bà nội Chu từ chối với giọng yếu ớt.
Uống nhiều nước, lại phải dậy đi vệ sinh.
Mặc dù bọn họ ở trong phòng ngột ngạt đã quen, không còn ngửi thấy mùi lạ trong phòng, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết mùi trong phòng nặng như thế nào.
Lúc hai đứa cháu gái đến, đều hận không thể bịt miệng bịt mũi.
Còn bảo bọn họ bớt đi vệ sinh một chút, nếu không thì hai cháu gái ba ngày hai bữa phải đến đổ thùng phân.
Trên thực tế thùng phân trong phòng, đã một tuần không được thay rồi.
“Cô đến làm gì?” Bà Chu nói xong thì hơi thở hổn hển, ánh mắt vẩn đục nhìn Tần Lâm, một tia không vui hiện lên trong mắt.
Hôm qua Chu Hồng Tinh đến nói cho bọn họ biết, Tần Lâm chạy theo người ta, lại bị bắt trở về.
Tần Lâm không thể nhắc đến Chu Chí Quốc, nhưng cô cũng không muốn gọi Chu Chí Quốc là Chu Chí An.
“Chồng cháu bảo cháu đến chăm sóc hai người.”
“Không cần cô chăm sóc bọn ta, cô đi… Làm chuyện của mình đi.” Bà nội Chu không biết cô làm trò gì, cũng không muốn thành toàn cho cô.
“Cháu không bận.” Một người bình thường như Tần Lâm ở trong phòng này còn không thở nổi, huống chi ông bà nội Chu đang bị bệnh.
Tần Lâm nói xong thì ra ngoài hít thở một hơi.
Mặc dù trong phòng không có nhiều đồ đạc, nhưng số rác và đồ linh tinh tích tụ trên mặt đất cũng không ít.
Nếu Tần Lâm thật sự muốn đọn dẹp phòng, cô không thể dọn dẹp xong trong một thời gian ngắn.
Cô phải đưa hai ông bà ra khỏi phòng trước, tiện thể để bọn họ phơi nắng.
Tần Lâm tìm một lúc lâu trong nhà họ Chu thì cô cũng không tìm được thứ gì có thể tạm thời đưa ông bà nội Chu ra sân trước phơi nắng.
Cuối cùng, cô chỉ có tìm thấy một cái giường gấp ở trong phòng chứa đồ, cô lau một lượt rồi trải một lớp chăn rách lên trên.
Lúc Tần Lâm vào phòng, ông bà nội Chu đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ông bà nội, cháu bế hai người ra sân trước phơi nắng.” Tần Lâm nhẹ giọng nói.
Bà Chu mở mắt ra, bà ấy vốn định từ chối, nhưng hai người già cả bọn họ đã gần hai năm không ra khỏi cửa phòng này.
Thấy ông bà nội Chu cam chịu, Tần Lâm bế bà nội Chu trước, lúc bế trên tay thì có thể cảm nhận được bà ấy nhẹ như bế một đứa trẻ, bà ấy chỉ nặng khoảng chừng sáu, bảy mươi cân.
(*) 1 cân của trung quốc = 1/2kg.
Sau khi đưa bà nội Chu đến sân trước, Tần Lâm lại bế ông nội Chu đến đó, ông nội Chu cũng không nặng hơn bà nội Chu bao nhiêu.
Ông Chu lo lắng Tần Lâm không bế nổi nên thân thể có chút cứng ngắc, không dám cử động.
Nhưng ông ấy thật sự muốn ra ngoài xem thử, phơi nắng một lát, mới quyết định không từ chối.
Bọn họ là những trí thức cấp cao, từng là giáo sư đại học được kính trọng, từng là nhà khoa học nổi tiếng trong nước.
Trong sách cũng không giới thiệu cụ thể ông bà nội Chu đã trải qua cuộc sống thế nào trước khi chết.
Mặc dù Tần Lâm có thể đoán ra, nhưng dù sao cũng không chấn động giống như tận mắt nhìn thấy.
“Ông nội, bà nội, hai người muốn uống nước không? Cháu đi rót nước cho hai người nhé?”
Ông bà nội Chu rất hiếm khi nhìn thấy nguyên chủ, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết chuyện của nguyên chủ.
Lúc Chu Hồng Kỳ và Chu Hồng Tinh đến đây, bọn họ không ít lần nói xấu nguyên chủ với hai ông bà.
“Không uống.” Bà nội Chu từ chối với giọng yếu ớt.
Uống nhiều nước, lại phải dậy đi vệ sinh.
Mặc dù bọn họ ở trong phòng ngột ngạt đã quen, không còn ngửi thấy mùi lạ trong phòng, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết mùi trong phòng nặng như thế nào.
Lúc hai đứa cháu gái đến, đều hận không thể bịt miệng bịt mũi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn bảo bọn họ bớt đi vệ sinh một chút, nếu không thì hai cháu gái ba ngày hai bữa phải đến đổ thùng phân.
Trên thực tế thùng phân trong phòng, đã một tuần không được thay rồi.
“Cô đến làm gì?” Bà Chu nói xong thì hơi thở hổn hển, ánh mắt vẩn đục nhìn Tần Lâm, một tia không vui hiện lên trong mắt.
Hôm qua Chu Hồng Tinh đến nói cho bọn họ biết, Tần Lâm chạy theo người ta, lại bị bắt trở về.
Tần Lâm không thể nhắc đến Chu Chí Quốc, nhưng cô cũng không muốn gọi Chu Chí Quốc là Chu Chí An.
“Chồng cháu bảo cháu đến chăm sóc hai người.”
“Không cần cô chăm sóc bọn ta, cô đi… Làm chuyện của mình đi.” Bà nội Chu không biết cô làm trò gì, cũng không muốn thành toàn cho cô.
“Cháu không bận.” Một người bình thường như Tần Lâm ở trong phòng này còn không thở nổi, huống chi ông bà nội Chu đang bị bệnh.
Tần Lâm nói xong thì ra ngoài hít thở một hơi.
Mặc dù trong phòng không có nhiều đồ đạc, nhưng số rác và đồ linh tinh tích tụ trên mặt đất cũng không ít.
Nếu Tần Lâm thật sự muốn đọn dẹp phòng, cô không thể dọn dẹp xong trong một thời gian ngắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô phải đưa hai ông bà ra khỏi phòng trước, tiện thể để bọn họ phơi nắng.
Tần Lâm tìm một lúc lâu trong nhà họ Chu thì cô cũng không tìm được thứ gì có thể tạm thời đưa ông bà nội Chu ra sân trước phơi nắng.
Cuối cùng, cô chỉ có tìm thấy một cái giường gấp ở trong phòng chứa đồ, cô lau một lượt rồi trải một lớp chăn rách lên trên.
Lúc Tần Lâm vào phòng, ông bà nội Chu đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ông bà nội, cháu bế hai người ra sân trước phơi nắng.” Tần Lâm nhẹ giọng nói.
Bà Chu mở mắt ra, bà ấy vốn định từ chối, nhưng hai người già cả bọn họ đã gần hai năm không ra khỏi cửa phòng này.
Thấy ông bà nội Chu cam chịu, Tần Lâm bế bà nội Chu trước, lúc bế trên tay thì có thể cảm nhận được bà ấy nhẹ như bế một đứa trẻ, bà ấy chỉ nặng khoảng chừng sáu, bảy mươi cân.
(*) 1 cân của trung quốc = 1/2kg.
Sau khi đưa bà nội Chu đến sân trước, Tần Lâm lại bế ông nội Chu đến đó, ông nội Chu cũng không nặng hơn bà nội Chu bao nhiêu.
Ông Chu lo lắng Tần Lâm không bế nổi nên thân thể có chút cứng ngắc, không dám cử động.
Nhưng ông ấy thật sự muốn ra ngoài xem thử, phơi nắng một lát, mới quyết định không từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro