Mắc Chứng Parki...
Thần Thú Bất Tại Gia
2024-08-06 14:04:59
Tần Lâm thấy bà ta run lên như mắc chứng Parkinson thì nhếch đuôi lông mày, tỏ vẻ trào phúng, khinh thường nói: “Xem ra dì là kẻ không cha không mẹ rồi, nếu không làm sao dì có thể làm ra mấy chuyện ngược đãi cha mẹ chồng như thế? Trước khi xuất giá, mẹ tôi dạy tôi ‘trên làm dưới theo’, dì đã đối xử với cha mẹ chồng mình thế nào thì sau này tôi sẽ đối xử với dì và cha chồng như thế.”
Lý Cầm cảm thấy một ngụm máu lạnh đã dâng lên đến cổ họng mình, mùi tanh nồng cũng tràn ra ngoài rồi.
Làm sao con nhỏ hèn hạ này lại nhắc đến hai ông bà già kia chứ?
Còn nói trên làm dưới theo?
Cô ta xứng sao?
Cha Chu bị Tần Lâm nói mà chết đứng, ông ta lập tức nghĩ đến cha mẹ mình ở phía nhà sau thì mặt mày đã trắng bệch, cứng ngắc.
Chu Hồng Kỳ vội vàng nói: “Chị dâu, cha mẹ tôi rất hiếu thảo với ông bà, chị đừng hiểu lầm.”
Tần Lâm căn bản chưa từng đến căn phòng ở sân sau, chị ta hoàn toàn không thể biết được tình hình của ông bà.
Giọng nói của Tần Lâm mang đầy ý mỉa mai: “Trưa hôm nay, chắc mấy người còn chưa đưa cơm trưa cho ông bà đúng không?”
Nếu không thì cũng không đến mức chưa biết cô đã đến phòng của ông bà.
Ánh mắt Chu Hồng Tinh lóe lên, cô ta chột dạ. Hôm nay đúng là đến lượt cô ta đưa cơm nhưng cô ta đã quên mất.
Ai bảo phòng của ông bà thối như thế? Nếu cô ta đưa cơm đến đó, đến khi quay ra cô ta sẽ không ăn nổi cơm mất.
“Ai nói? Hồng Tinh…” Lý Cầm nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của con gái mình thì suýt nữa đã phun ra một ngụm máu.
Chu Hồng Kỳ thấy tình hình không ổn nên vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Chị dâu, anh tôi rất lo lắng cho chị, giữa trưa không thấy chị về nên đã ra ngoài tìm chị rồi.”
Tần Lâm hơi nhíu mày. Chu Chí Quốc ra ngoài tìm cô rồi sao?
“Cha, mẹ, chúng ta ra đồng thôi!” Chu Hồng Kỳ vội gọi người nhà mình đi.
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng. Mấy người kia chẳng phải ngụy quân tử thì cũng là tiểu nhân, thật sự không một ai tốt cả.
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ tát vật hy sinh hai cái, nhận được 20 điểm tích lũy]
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ đánh vật hy sinh bị thương, nhận được 50 điểm tích lũy.]
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ cãi nhau với vai phụ và giành thắng lợi, nhận được 500 điểm tích lũy.]
Tần Lâm nghĩ vai phụ vẫn đáng tiền hơn vật hy sinh.
Xem ra có lẽ cha Chu và mẹ Chu chính là vai phụ rồi.
Đồ ngốc Chu Hồng Tinh kia chỉ là vật hy sinh.
Lúc này Tần Lâm bắt đầu ghét bỏ Chu Hồng Tinh không đáng tiền.
Sau khi Tần Lâm chắc chắn mấy người nhà họ Chu đã đi ra đồng thì đóng cửa lại, chốt chặt.
Sau đó, cô đến nhà bếp nhìn mới phát hiện trong nồi không còn thừa lại một hạt cơm nào, đến canh thừa cũng không có.
Cũng tốt! Cô có làm gì cũng sẽ không cho bọn họ chiếm lợi.
Tần Lâm lấy hai cái màn thầu ra, đi đến phòng của ông bà Chu, để hai ông bà cụ lót dạ bằng màn thầu trước.
Ông Chu và bà Chu nhìn thấy Tần Lâm thì trong mắt như có ánh sáng: “Lại là màn thầu sao?” Bà Chu sợ trong khoảng thời gian này, Tần Lâm vung tay quá trán, bữa trước ăn hết rồi thì không có bữa sau nữa.
Nhưng Tần Lâm lại nói: “Ba cái sau cùng rồi ạ, chúng ta mỗi người một cái, ăn xong là hết rồi.”
Lý Cầm cảm thấy một ngụm máu lạnh đã dâng lên đến cổ họng mình, mùi tanh nồng cũng tràn ra ngoài rồi.
Làm sao con nhỏ hèn hạ này lại nhắc đến hai ông bà già kia chứ?
Còn nói trên làm dưới theo?
Cô ta xứng sao?
Cha Chu bị Tần Lâm nói mà chết đứng, ông ta lập tức nghĩ đến cha mẹ mình ở phía nhà sau thì mặt mày đã trắng bệch, cứng ngắc.
Chu Hồng Kỳ vội vàng nói: “Chị dâu, cha mẹ tôi rất hiếu thảo với ông bà, chị đừng hiểu lầm.”
Tần Lâm căn bản chưa từng đến căn phòng ở sân sau, chị ta hoàn toàn không thể biết được tình hình của ông bà.
Giọng nói của Tần Lâm mang đầy ý mỉa mai: “Trưa hôm nay, chắc mấy người còn chưa đưa cơm trưa cho ông bà đúng không?”
Nếu không thì cũng không đến mức chưa biết cô đã đến phòng của ông bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Chu Hồng Tinh lóe lên, cô ta chột dạ. Hôm nay đúng là đến lượt cô ta đưa cơm nhưng cô ta đã quên mất.
Ai bảo phòng của ông bà thối như thế? Nếu cô ta đưa cơm đến đó, đến khi quay ra cô ta sẽ không ăn nổi cơm mất.
“Ai nói? Hồng Tinh…” Lý Cầm nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của con gái mình thì suýt nữa đã phun ra một ngụm máu.
Chu Hồng Kỳ thấy tình hình không ổn nên vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Chị dâu, anh tôi rất lo lắng cho chị, giữa trưa không thấy chị về nên đã ra ngoài tìm chị rồi.”
Tần Lâm hơi nhíu mày. Chu Chí Quốc ra ngoài tìm cô rồi sao?
“Cha, mẹ, chúng ta ra đồng thôi!” Chu Hồng Kỳ vội gọi người nhà mình đi.
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng. Mấy người kia chẳng phải ngụy quân tử thì cũng là tiểu nhân, thật sự không một ai tốt cả.
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ tát vật hy sinh hai cái, nhận được 20 điểm tích lũy]
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ đánh vật hy sinh bị thương, nhận được 50 điểm tích lũy.]
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ cãi nhau với vai phụ và giành thắng lợi, nhận được 500 điểm tích lũy.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lâm nghĩ vai phụ vẫn đáng tiền hơn vật hy sinh.
Xem ra có lẽ cha Chu và mẹ Chu chính là vai phụ rồi.
Đồ ngốc Chu Hồng Tinh kia chỉ là vật hy sinh.
Lúc này Tần Lâm bắt đầu ghét bỏ Chu Hồng Tinh không đáng tiền.
Sau khi Tần Lâm chắc chắn mấy người nhà họ Chu đã đi ra đồng thì đóng cửa lại, chốt chặt.
Sau đó, cô đến nhà bếp nhìn mới phát hiện trong nồi không còn thừa lại một hạt cơm nào, đến canh thừa cũng không có.
Cũng tốt! Cô có làm gì cũng sẽ không cho bọn họ chiếm lợi.
Tần Lâm lấy hai cái màn thầu ra, đi đến phòng của ông bà Chu, để hai ông bà cụ lót dạ bằng màn thầu trước.
Ông Chu và bà Chu nhìn thấy Tần Lâm thì trong mắt như có ánh sáng: “Lại là màn thầu sao?” Bà Chu sợ trong khoảng thời gian này, Tần Lâm vung tay quá trán, bữa trước ăn hết rồi thì không có bữa sau nữa.
Nhưng Tần Lâm lại nói: “Ba cái sau cùng rồi ạ, chúng ta mỗi người một cái, ăn xong là hết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro