Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Cáo Trạng
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-08-20 12:55:42
Hai người qua lại ở chân núi một buổi trưa, thu hoạch hai sọt cỏ heo, một bao tải rau dại, một nắm quả dại, một khúc khoai mỡ.
“Chị hai, chị thật lợi hại!” Cố Yêu Yêu thiệt tình tán dương nói.
Cố Hồng Tú nhướng mày: “Hôm nay không lười biếng, miệng còn ngọt như vậy, không phải lại nghĩ ra ý đồ xấu nào chứ?”
Không nói gì nhìn trời một lát, Cố Yêu Yêu buồn cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, tương lai nếu muốn đi học em phải dựa vào chị hai mà, đây không phải vỗ mông ngựa* chị sao.”
*nịnh nọt, khen ngợi
Cố Hồng tú lộ ra biểu tình quả nhiên, ghét bỏ ném hai quả lê xấu xí vào lòng cô, sau đó ôm ít cỏ heo của em gái mình bỏ vào giỏ tre, lúc này mới bước nhanh về phía trước.
Chị gái bạch liên tuy nói chuyện không dễ nghe, nhưng vẫn rất yêu thương em gái mình, Cố Yêu Yêu cắn một miếng lê ngọt ngào, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết.
Cơm chiều, nhà ăn công cộng.
“Tại sao cơm của tôi còn ít hơn cả buổi trưa!”
“Bởi vì em nuốt lời, đây là trừng phạt.”
Nghe lời Cố Yêu Yêu nói, Cố Hồng Chí sắp tức chết rồi, quay đầu đi đến bàn ăn nhà bác cả, cậu ta muốn méc ông bà nội, nói rằng nha đầu thúi dám ngược đãi mình, ba mẹ còn mặc kệ!
Cố Vĩnh Thuận muốn ngăn cản, lại không thể ngăn, bất đắc dĩ khuyên con gái út: “Con nha, mặc kệ đi.”
“Ba, con đây là giúp nó, cứ như bây giờ thì tương lai sao có thể trở thành trụ cột trong nhà?”
Mặt Cố Yêu Yêu lộ vẻ lo lắng, nghĩ thầm: Đùa à, để thằng nhóc kia chơi bời lêu lổng, sau đó cô lao động nó hưởng thụ? Nghĩ đẹp quá đó! Người có thể chiếm tiện nghi của cô vẫn chưa sinh ra đâu!
“Ba nói rất đúng, em đừng quản Tiểu Chí, nếu như hai anh em nháo đến không vui, tương lai em gả chồng còn phải dựa vào anh em nhà mẹ đẻ, em ấy không chống lưng cho em thì phải làm sao? Chờ về sau Tiểu Chí thành gia, cũng sẽ trở nên thành thục hiểu chuyện thôi.” Ngô Tố Cần ôn nhu khuyên bảo, trong lời nói đều là chân thành suy nghĩ vì bọn họ.
Chị ta cúi đầu hơi câu môi, cô em chồng muốn lười biếng, không có cửa đâu.
Cố Yêu Yêu ra dáng ra hình gật gật đầu, chớp mắt cười: “Thật vậy chăng? Em không tin.”
Khi nói chuyện, một bà cụ bó chân hấp tấp giết đến đây, mắt thấy bàn tay khô gầy sắp chào hỏi mặt cô...
“Ba!"
Một bạt tai vang dội khiến bốn phía Cố gia an tĩnh một lát, những ánh mắt kinh ngạc hoặc hưng phấn liên tục lia tới, nhao nhao tụ tập lại như thấy đèn pha.
Cố Yêu Yêu ngơ ngác nhìn ba ngu hiếu, phảng phất như đây là lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt Cố Vĩnh Thuận, dấu bàn tay rõ ràng in trên khuôn mặt gầy gò của hắn.
Người cha bị chính mình ngầm cảm thấy chướng mắt trong sách, giờ phút này đang tỉ mỉ che chở cô trong khuỷu tay.
“Mày sợ là nhau thai bà đây sinh ra rồi nuôi lớn đi, cút ngay!” Không đánh trúng Cố Yêu Yêu, bà ta tức giận chửi ầm lên, lời nào khó nghe đều nhảy ra khỏi miệng.
"Con út, lại đây." Trần Nguyệt Anh kéo con gái nhanh chóng kéo con gái ra sau lưng, dáng vẻ gà mái già bảo vệ bé con nhà mình.
Cố Vĩnh Thuận không nói lời nào, trên mặt giữ vững nụ cười ôn hòa, giống đầu trâu già im lặng mặc mẹ vừa đánh vừa mắng, thủy chung đứng trước vợ con, không dời đi một bước.
Nếu như, mục đích ban đầu của Vương Hỉ Nga chỉ là thay cháu trai ra tay giáo huấn cháu gái mà nói, hiện tại lại không phải. So với cháu gái, bà ta càng tức giận con trai cả, còn có ánh mắt cảnh giác của con dâu cả, quả thực khiến bà ta lửa giận bung nốc!
Đôi mắt hình tam giác hơi xệ xuống hung tợn nhìn chằm chằm Trần Nguyệt Anh, đều bởi vì người đàn bà này, là người đàn bà này biến đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thuận nhất của mình, trở nên không nghe lời!
Bà ta tức giận một, Cố Yêu Yêu càng tức giận mười, đã nói cả nhà cô là cực phẩm đâu?
Nương đanh đá dám giận không dám nói, cha ngu hiếu yên lặng chịu đánh chịu mắng, chị gái bạch liên cũng ẩn nhẫn nắm chặt tay, chỉnh tề giống hệt một nhà tiểu đáng thương!
Đây là tập thể OOC?
Tuy rằng không biết vì sao bọn họ muốn nhịn, nhưng cô nhịn không nổi, lúc này không phát huy giả thiết nữ phụ ác độc, còn đợi tới khi nào? Lên!
Trong giây phút giương cung bạt kiếm này, ánh mắt quần chúng ăn dưa mở to hết cỡ ——
Chỉ thấy một thiếu nữ mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hùng hổ túm cậu nhóc trốn sau lưng bà cụ nãy giờ đang lén ló đầu ra nhìn, kéo cổ áo chen chân gạt cho cậu ta ngã xuống, cưỡi trên người đối phương, giơ hai cánh tay trắng như tuyết, liên hoàn bảy tám cái tát nối gót nhau đến chào hỏi khuôn mặt cậu ta.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, kỳ thật cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Bởi vì Cố Yêu Yêu đột nhiên phát tác, toàn bộ quá trình làm cho người ta bất ngờ, chờ bà cụ phản ứng lại, cháu trai bảo bối của bà ta đã ăn mười mấy cái tát.
Bị tát đến choáng váng, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết, không hề có năng lực đánh trả.
“Chị hai, chị thật lợi hại!” Cố Yêu Yêu thiệt tình tán dương nói.
Cố Hồng Tú nhướng mày: “Hôm nay không lười biếng, miệng còn ngọt như vậy, không phải lại nghĩ ra ý đồ xấu nào chứ?”
Không nói gì nhìn trời một lát, Cố Yêu Yêu buồn cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, tương lai nếu muốn đi học em phải dựa vào chị hai mà, đây không phải vỗ mông ngựa* chị sao.”
*nịnh nọt, khen ngợi
Cố Hồng tú lộ ra biểu tình quả nhiên, ghét bỏ ném hai quả lê xấu xí vào lòng cô, sau đó ôm ít cỏ heo của em gái mình bỏ vào giỏ tre, lúc này mới bước nhanh về phía trước.
Chị gái bạch liên tuy nói chuyện không dễ nghe, nhưng vẫn rất yêu thương em gái mình, Cố Yêu Yêu cắn một miếng lê ngọt ngào, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết.
Cơm chiều, nhà ăn công cộng.
“Tại sao cơm của tôi còn ít hơn cả buổi trưa!”
“Bởi vì em nuốt lời, đây là trừng phạt.”
Nghe lời Cố Yêu Yêu nói, Cố Hồng Chí sắp tức chết rồi, quay đầu đi đến bàn ăn nhà bác cả, cậu ta muốn méc ông bà nội, nói rằng nha đầu thúi dám ngược đãi mình, ba mẹ còn mặc kệ!
Cố Vĩnh Thuận muốn ngăn cản, lại không thể ngăn, bất đắc dĩ khuyên con gái út: “Con nha, mặc kệ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ba, con đây là giúp nó, cứ như bây giờ thì tương lai sao có thể trở thành trụ cột trong nhà?”
Mặt Cố Yêu Yêu lộ vẻ lo lắng, nghĩ thầm: Đùa à, để thằng nhóc kia chơi bời lêu lổng, sau đó cô lao động nó hưởng thụ? Nghĩ đẹp quá đó! Người có thể chiếm tiện nghi của cô vẫn chưa sinh ra đâu!
“Ba nói rất đúng, em đừng quản Tiểu Chí, nếu như hai anh em nháo đến không vui, tương lai em gả chồng còn phải dựa vào anh em nhà mẹ đẻ, em ấy không chống lưng cho em thì phải làm sao? Chờ về sau Tiểu Chí thành gia, cũng sẽ trở nên thành thục hiểu chuyện thôi.” Ngô Tố Cần ôn nhu khuyên bảo, trong lời nói đều là chân thành suy nghĩ vì bọn họ.
Chị ta cúi đầu hơi câu môi, cô em chồng muốn lười biếng, không có cửa đâu.
Cố Yêu Yêu ra dáng ra hình gật gật đầu, chớp mắt cười: “Thật vậy chăng? Em không tin.”
Khi nói chuyện, một bà cụ bó chân hấp tấp giết đến đây, mắt thấy bàn tay khô gầy sắp chào hỏi mặt cô...
“Ba!"
Một bạt tai vang dội khiến bốn phía Cố gia an tĩnh một lát, những ánh mắt kinh ngạc hoặc hưng phấn liên tục lia tới, nhao nhao tụ tập lại như thấy đèn pha.
Cố Yêu Yêu ngơ ngác nhìn ba ngu hiếu, phảng phất như đây là lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt Cố Vĩnh Thuận, dấu bàn tay rõ ràng in trên khuôn mặt gầy gò của hắn.
Người cha bị chính mình ngầm cảm thấy chướng mắt trong sách, giờ phút này đang tỉ mỉ che chở cô trong khuỷu tay.
“Mày sợ là nhau thai bà đây sinh ra rồi nuôi lớn đi, cút ngay!” Không đánh trúng Cố Yêu Yêu, bà ta tức giận chửi ầm lên, lời nào khó nghe đều nhảy ra khỏi miệng.
"Con út, lại đây." Trần Nguyệt Anh kéo con gái nhanh chóng kéo con gái ra sau lưng, dáng vẻ gà mái già bảo vệ bé con nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Vĩnh Thuận không nói lời nào, trên mặt giữ vững nụ cười ôn hòa, giống đầu trâu già im lặng mặc mẹ vừa đánh vừa mắng, thủy chung đứng trước vợ con, không dời đi một bước.
Nếu như, mục đích ban đầu của Vương Hỉ Nga chỉ là thay cháu trai ra tay giáo huấn cháu gái mà nói, hiện tại lại không phải. So với cháu gái, bà ta càng tức giận con trai cả, còn có ánh mắt cảnh giác của con dâu cả, quả thực khiến bà ta lửa giận bung nốc!
Đôi mắt hình tam giác hơi xệ xuống hung tợn nhìn chằm chằm Trần Nguyệt Anh, đều bởi vì người đàn bà này, là người đàn bà này biến đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thuận nhất của mình, trở nên không nghe lời!
Bà ta tức giận một, Cố Yêu Yêu càng tức giận mười, đã nói cả nhà cô là cực phẩm đâu?
Nương đanh đá dám giận không dám nói, cha ngu hiếu yên lặng chịu đánh chịu mắng, chị gái bạch liên cũng ẩn nhẫn nắm chặt tay, chỉnh tề giống hệt một nhà tiểu đáng thương!
Đây là tập thể OOC?
Tuy rằng không biết vì sao bọn họ muốn nhịn, nhưng cô nhịn không nổi, lúc này không phát huy giả thiết nữ phụ ác độc, còn đợi tới khi nào? Lên!
Trong giây phút giương cung bạt kiếm này, ánh mắt quần chúng ăn dưa mở to hết cỡ ——
Chỉ thấy một thiếu nữ mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hùng hổ túm cậu nhóc trốn sau lưng bà cụ nãy giờ đang lén ló đầu ra nhìn, kéo cổ áo chen chân gạt cho cậu ta ngã xuống, cưỡi trên người đối phương, giơ hai cánh tay trắng như tuyết, liên hoàn bảy tám cái tát nối gót nhau đến chào hỏi khuôn mặt cậu ta.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, kỳ thật cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Bởi vì Cố Yêu Yêu đột nhiên phát tác, toàn bộ quá trình làm cho người ta bất ngờ, chờ bà cụ phản ứng lại, cháu trai bảo bối của bà ta đã ăn mười mấy cái tát.
Bị tát đến choáng váng, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết, không hề có năng lực đánh trả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro