Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Chương 35
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-08-20 12:55:42
Cô thu lại tầm mắt, chuyển hướng đến lớp học sẽ gắn bó trong ba năm tới. Ba khối mới có sáu lớp học, một dãy nhà trệt đã đủ, trong đó một dãy ấy còn là văn phòng và ký túc xá của giáo viên.
Lúc này vẫn là chế độ giáo dục 3-3-6, tiểu học sáu năm, cơ sở ba năm, phổ thông ba năm. Về phần rút ngắn chế độ giáo dục, đề xướng chế độ giáo dục 5-2-2, đó là văn cổn cách chuyện sau đó.
Bắt đầu cuộc vận động kéo dài mười năm. Năm thứ nhất toàn diện nghỉ học, năm thứ hai tiểu học nhập học lại, lên lớp lại, nhưng mà khôi phục thi đại học thì xa xa khó vời. Rất nhiều học sinh đang học còn chưa học xong, đã bị chuyển xuống nông thôn, hoặc là đi biên cương gia nhập binh đoàn nông trường khai khẩn đất hoang.
Cố Yêu Yêu tính toán, khoảng cách bắt đầu cuộc đại hạo kiếp ấy còn tám năm nữa. Cô nhất định hoàn thành tất cả việc học hành trong sáu năm đầu và trở thành một sinh viên.
Trung học cơ sở, phổ thông rồi thêm đại học, hết thảy cần mười năm, nhưng thời gian cô có, trên thực tế chỉ có bảy năm.
Như vậy, việc nhảy lớp là chuyện bắt buộc phải làm.
Trong lòng làm ra quyết định kỹ càng, Cố Yêu Yêu ánh mắt dần dần kiên định, làm liền cho xong việc!
"A Tú, sao cậu lại tới trường thế?"
"Tớ, tớ đi cùng với em trai, em gái đến báo danh..."
Bên tai truyền đến cuộc đối thoại đã túm Cố Yêu Yêu ra khỏi suy nghĩ cá nhân. Cô nhìn về phía người tới, là một thiếu niên sáng sủa đẹp mắt, con mắt chứa ý cười nhìn chị gái bạch liên nhà cô.
Mà Cố Hồng Tú thì đỏ mặt, có chút quẫn bách mà cúi thấp đầu, thanh âm bé xíu như muỗi kêu.
Ui, có biến à nha!
Người nào đó dỏng lỗ tai nghe hồi lâu, người kia rời đi thì mới cười hì hì hỏi: "Chị, đó là ai vậy? Hình như không phải trong đội của chúng ta."
"Chẳng là, sau khi cha cậu ấy xuất ngũ, chuyển nghề tiến vào đồn công an của công xã làm cảnh sát nhân dân, cả nhà cậu ấy liền chuyển hết lên trấn." Cố Hồng Tú ngượng ngùng nói xong, lại bổ sung, "Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn hồi tiểu học của chị. Tên là Chu Hằng Dân, cùng tuổi với Thẩm Tây Lâm, năm nay cũng học lớp 9."
Chu Hằng Dân? Có chút quen tai nhỉ, Cố Yêu Yêu sờ cằm nghĩ.
"Ôi chao, đừng nghĩ nữa, cha mẹ gọi chúng ta kìa!" Cố Hồng Tú dậm chân một cái, nhanh chân đi về phía trước, sợ em gái không đáng tin cậy đuổi kịp mình không ngừng hỏi thăm.
Ai? À rồi, cô đã nhớ ra, đây không phải nam phụ trong truyện cẩm lý đấy sao, một cây si hướng về nữ chính!
Sau này làm gì? Cố Yêu Yêu nhớ lại kịch bản, không khỏi hứ một tiếng 'đồ cặn bã'.
Cái tên này, khổ sở theo đuổi Cố Hồng Tuyết không thành, ngược lại cưới Cố Hồng Tú - yêu gã hết mực. Ngày kết hôn, còn có một đoạn độc thoại nội tâm đầy thâm tình: đã không chiếm được em, vậy liền đứng ở nơi gần kề em nhất, để trông coi em.
Ọe, không trách chị gái bạch liên sau khi biết chân tướng thì hắc hóa. Việc này dù ai gặp phải cũng chịu không được!
Trên đường về thôn.
"Yêu Yêu vậy mà cùng một lớp với Tiểu Tuyết nhà bác, thật tốt." Điền Nhị Tú vẻ mặt tươi cười nói, không đợi Trần Nguyệt Anh nói chuyện, lời nói của bà ta đã xoay chuyển, "Dạng này, liền có thể để Tiểu Tuyết giúp đỡ con bé rồi, tốt biết bao nhiêu."
"Bác gái vậy mà lại ở cùng một thôn với cha mẹ bọn cháu, thật tốt." Cố Yêu Yêu mặt cười chân thành, không đợi đối phương mở miệng nói, cũng ném ra ngoài một câu, "Dạng này, liền có thể mỗi ngày hái đồ ăn nhà cháu trồng, thật tốt biết bao nhiêu."
Cố Vĩnh Thuận và Trần Nguyệt Anh nghe vậy, liền không nói, ý cười ngập trong đáy mắt, đầu lông mày đều là vẻ kiêu ngạo —— con gái nhà mình thật tuyệt!
Mà Điền Nhị Tú, cũng không duy trì được nụ cười giả dối trên mặt nữa, mặt căng cứng không thốt ra một câu.
Lúc này vẫn là chế độ giáo dục 3-3-6, tiểu học sáu năm, cơ sở ba năm, phổ thông ba năm. Về phần rút ngắn chế độ giáo dục, đề xướng chế độ giáo dục 5-2-2, đó là văn cổn cách chuyện sau đó.
Bắt đầu cuộc vận động kéo dài mười năm. Năm thứ nhất toàn diện nghỉ học, năm thứ hai tiểu học nhập học lại, lên lớp lại, nhưng mà khôi phục thi đại học thì xa xa khó vời. Rất nhiều học sinh đang học còn chưa học xong, đã bị chuyển xuống nông thôn, hoặc là đi biên cương gia nhập binh đoàn nông trường khai khẩn đất hoang.
Cố Yêu Yêu tính toán, khoảng cách bắt đầu cuộc đại hạo kiếp ấy còn tám năm nữa. Cô nhất định hoàn thành tất cả việc học hành trong sáu năm đầu và trở thành một sinh viên.
Trung học cơ sở, phổ thông rồi thêm đại học, hết thảy cần mười năm, nhưng thời gian cô có, trên thực tế chỉ có bảy năm.
Như vậy, việc nhảy lớp là chuyện bắt buộc phải làm.
Trong lòng làm ra quyết định kỹ càng, Cố Yêu Yêu ánh mắt dần dần kiên định, làm liền cho xong việc!
"A Tú, sao cậu lại tới trường thế?"
"Tớ, tớ đi cùng với em trai, em gái đến báo danh..."
Bên tai truyền đến cuộc đối thoại đã túm Cố Yêu Yêu ra khỏi suy nghĩ cá nhân. Cô nhìn về phía người tới, là một thiếu niên sáng sủa đẹp mắt, con mắt chứa ý cười nhìn chị gái bạch liên nhà cô.
Mà Cố Hồng Tú thì đỏ mặt, có chút quẫn bách mà cúi thấp đầu, thanh âm bé xíu như muỗi kêu.
Ui, có biến à nha!
Người nào đó dỏng lỗ tai nghe hồi lâu, người kia rời đi thì mới cười hì hì hỏi: "Chị, đó là ai vậy? Hình như không phải trong đội của chúng ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chẳng là, sau khi cha cậu ấy xuất ngũ, chuyển nghề tiến vào đồn công an của công xã làm cảnh sát nhân dân, cả nhà cậu ấy liền chuyển hết lên trấn." Cố Hồng Tú ngượng ngùng nói xong, lại bổ sung, "Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn hồi tiểu học của chị. Tên là Chu Hằng Dân, cùng tuổi với Thẩm Tây Lâm, năm nay cũng học lớp 9."
Chu Hằng Dân? Có chút quen tai nhỉ, Cố Yêu Yêu sờ cằm nghĩ.
"Ôi chao, đừng nghĩ nữa, cha mẹ gọi chúng ta kìa!" Cố Hồng Tú dậm chân một cái, nhanh chân đi về phía trước, sợ em gái không đáng tin cậy đuổi kịp mình không ngừng hỏi thăm.
Ai? À rồi, cô đã nhớ ra, đây không phải nam phụ trong truyện cẩm lý đấy sao, một cây si hướng về nữ chính!
Sau này làm gì? Cố Yêu Yêu nhớ lại kịch bản, không khỏi hứ một tiếng 'đồ cặn bã'.
Cái tên này, khổ sở theo đuổi Cố Hồng Tuyết không thành, ngược lại cưới Cố Hồng Tú - yêu gã hết mực. Ngày kết hôn, còn có một đoạn độc thoại nội tâm đầy thâm tình: đã không chiếm được em, vậy liền đứng ở nơi gần kề em nhất, để trông coi em.
Ọe, không trách chị gái bạch liên sau khi biết chân tướng thì hắc hóa. Việc này dù ai gặp phải cũng chịu không được!
Trên đường về thôn.
"Yêu Yêu vậy mà cùng một lớp với Tiểu Tuyết nhà bác, thật tốt." Điền Nhị Tú vẻ mặt tươi cười nói, không đợi Trần Nguyệt Anh nói chuyện, lời nói của bà ta đã xoay chuyển, "Dạng này, liền có thể để Tiểu Tuyết giúp đỡ con bé rồi, tốt biết bao nhiêu."
"Bác gái vậy mà lại ở cùng một thôn với cha mẹ bọn cháu, thật tốt." Cố Yêu Yêu mặt cười chân thành, không đợi đối phương mở miệng nói, cũng ném ra ngoài một câu, "Dạng này, liền có thể mỗi ngày hái đồ ăn nhà cháu trồng, thật tốt biết bao nhiêu."
Cố Vĩnh Thuận và Trần Nguyệt Anh nghe vậy, liền không nói, ý cười ngập trong đáy mắt, đầu lông mày đều là vẻ kiêu ngạo —— con gái nhà mình thật tuyệt!
Mà Điền Nhị Tú, cũng không duy trì được nụ cười giả dối trên mặt nữa, mặt căng cứng không thốt ra một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro