Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Chương 38
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-08-20 12:55:42
Cố Căn Sinh bị tức điên lên, tiện tay cầm lấy cái chén tráng men quẳng tới. Nó lại bị Cố Yêu Yêu sử dụng tư thế bắt bóng tiêu chuẩn bắt được, ông lão càng thêm tức giận, liên tiếp ném một đống đồ vật qua, tiếng rơi vỡ loảng xoảng.
"Ôi, ông, ông không thật xấu tính."
Lần này, Cố Yêu Yêu cũng không bắt nữa, chỉ nhếch miệng cười tà. Cô dùng các dáng vẻ anh tuấn đá dọc đá ngang, dùng chân đá bay từng cái một, còn hưng phấn hỏi ông lão: "Ông ơi, còn gì nữa không?”
Mắt thấy bạn già của mình sắp bị tức rút gân, bà cụ nguýt mắt về con dâu của con trai thứ: "Điên rồi điên rồi, mày là người chết a, còn cứ mặc kệ cái con bé chết tiệt kia làm loạn!"
"Ôi, mẹ, mẹ nhìn con bé này xem, còn quậy hơn cả khỉ nữa. Đến con cũng không quản được nó ấy chứ." Trần Nguyệt Anh buông thõng tay, đứng thẳng lưng, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Cố Vĩnh Vượng không nhìn được, gầm nhẹ: "Náo đủ chưa!"
"A Thuận, không phải anh cả nói chú, vợ con của mình cũng không quản được. Nhưng mặc cho hạng người nữ lưu làm chủ cả nhà, còn mặc cho đứa con gái khóc lóc om sòm trước mặt cha mẹ, còn nói gì là đàn ông hả?" Ông ta khinh thường nói chuyện với đàn bà, nên chĩa thẳng mũi tên về Cố Vĩnh Thuận, lời nói rất không khách khí.
Người đàn ông nhà mình bị mắng, Trần Nguyệt Anh cũng không mặc kệ. Hai tay chống nạnh, bà cười lạnh, thốt lời khiến người nghe không ngừng kinh ngạc: "Vĩnh Thuận có phải đàn ông hay không, anh lại còn biết rõ hơn tôi hả? Anh ấy cuồng dã không biết mãnh liệt cỡ nào đâu!"
Ôi, đây là lời nói hung ác gì vậy, Cố Yêu Yêu che miệng trợn tròn mắt hạnh, không hổ là người mẹ đanh đá mà, thật thật thật là hung hãn!
"Hừ, nói cái khỉ gió gì đấy!" Bà cụ mặt đều tái rồi.
Cả khuôn mặt của Cố Vĩnh Thuận trực tiếp đỏ như mông khỉ. Ông ấy như muốn đóng vai hũ nút hồ lô, bịt kín mặc gió Đông gió Tây, im lặng đến cùng, không mở miệng.
"Cô em chồng kết hôn, chúng con làm anh trai chị dâu, nhất định là có thể giúp đỡ, giúp đỡ làm bàn tiệc kết hôn, bố trí phòng cưới đều được."
Nghĩ đến hai đứa trẻ trong nhà sắp phải đi học, Trần Nguyệt Anh căng da tiếp tục nói: "Năm mươi đồng? Chúng con thật sự không bỏ ra nổi. Bận tối tăm mặt mũi cả một năm mới kiếm một hai trăm. Giao một nửa cho cha mẹ, lại còn phải nộp thêm năm mươi, chẳng lẽ để bọn nhỏ ăn không khí sao? Chúng con làm cha làm mẹ có chịu đựng, nhưng con cái đang phát triển cơ thể, sao làm thế được?"
"Thế thì tiền bán heo? Bọn ta cũng không hề bắt nhà cô nộp lại tiền bán heo, khóc lóc nghèo khổ cái gì?" Vương Hỉ Nga ánh mắt lóe lên tính toán, nói như vậy.
Điền Nhị Tú cũng hát đệm nói: "Đúng vậy, mẹ không bắt nhà chú thím nộp tiền bán heo, phần trăm đất để cho nhà chú thím trồng cấy, còn nuôi Hồng Chí đi học, còn phải thế nào? "
Nói gần nói xa, chính là hai vợ chồng Trần Nguyệt Anh có hời mà vẫn tham.
"Bác gái, khả năng lỗ tai của bác không dễ dùng lắm. Mẹ cháu vừa mới nói, phần trăm đất trả lại cho nhà bác đấy ạ. Cố Yêu Yêu nghiêng đầu cười cười, lại nói: "Nếu không thì thế này, nhà bác chuyển khẩu phần lương thực của bà giao cho cha mẹ cháu, về sau bữa ăn cơm bà tới nhà cháu?"
"Chuyện đó là không bao giờ có! " Điền Nhị Tú lập tức từ chối.
"Cái này cũng không được, vậy cũng không có cách nào." Cố Yêu Yêu lắc đầu, nói với người mẹ đanh đá nhà mình: "Mẹ, mẹ tính xem khẩu phần lương thực một năm của ông bà tốn bao nhiêu cân? Lại tính xem mỗi tháng cần phải hiếu kính bao nhiêu tiền, thế thì mỗi nhà đều nộp một nửa thuế ruộng, chẳng ai thiệt thòi. Đến lúc đó, bà cầm theo tiền lương, muốn đi nhà ai ăn, thì đi nhà ấy."
Nói xong, liếc một vòng qua đám người mỗi người một ý khác nhau trong phòng, bờ môi hơi cong lên: "Công bằng chứ ạ?"
"Ôi, ông, ông không thật xấu tính."
Lần này, Cố Yêu Yêu cũng không bắt nữa, chỉ nhếch miệng cười tà. Cô dùng các dáng vẻ anh tuấn đá dọc đá ngang, dùng chân đá bay từng cái một, còn hưng phấn hỏi ông lão: "Ông ơi, còn gì nữa không?”
Mắt thấy bạn già của mình sắp bị tức rút gân, bà cụ nguýt mắt về con dâu của con trai thứ: "Điên rồi điên rồi, mày là người chết a, còn cứ mặc kệ cái con bé chết tiệt kia làm loạn!"
"Ôi, mẹ, mẹ nhìn con bé này xem, còn quậy hơn cả khỉ nữa. Đến con cũng không quản được nó ấy chứ." Trần Nguyệt Anh buông thõng tay, đứng thẳng lưng, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Cố Vĩnh Vượng không nhìn được, gầm nhẹ: "Náo đủ chưa!"
"A Thuận, không phải anh cả nói chú, vợ con của mình cũng không quản được. Nhưng mặc cho hạng người nữ lưu làm chủ cả nhà, còn mặc cho đứa con gái khóc lóc om sòm trước mặt cha mẹ, còn nói gì là đàn ông hả?" Ông ta khinh thường nói chuyện với đàn bà, nên chĩa thẳng mũi tên về Cố Vĩnh Thuận, lời nói rất không khách khí.
Người đàn ông nhà mình bị mắng, Trần Nguyệt Anh cũng không mặc kệ. Hai tay chống nạnh, bà cười lạnh, thốt lời khiến người nghe không ngừng kinh ngạc: "Vĩnh Thuận có phải đàn ông hay không, anh lại còn biết rõ hơn tôi hả? Anh ấy cuồng dã không biết mãnh liệt cỡ nào đâu!"
Ôi, đây là lời nói hung ác gì vậy, Cố Yêu Yêu che miệng trợn tròn mắt hạnh, không hổ là người mẹ đanh đá mà, thật thật thật là hung hãn!
"Hừ, nói cái khỉ gió gì đấy!" Bà cụ mặt đều tái rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả khuôn mặt của Cố Vĩnh Thuận trực tiếp đỏ như mông khỉ. Ông ấy như muốn đóng vai hũ nút hồ lô, bịt kín mặc gió Đông gió Tây, im lặng đến cùng, không mở miệng.
"Cô em chồng kết hôn, chúng con làm anh trai chị dâu, nhất định là có thể giúp đỡ, giúp đỡ làm bàn tiệc kết hôn, bố trí phòng cưới đều được."
Nghĩ đến hai đứa trẻ trong nhà sắp phải đi học, Trần Nguyệt Anh căng da tiếp tục nói: "Năm mươi đồng? Chúng con thật sự không bỏ ra nổi. Bận tối tăm mặt mũi cả một năm mới kiếm một hai trăm. Giao một nửa cho cha mẹ, lại còn phải nộp thêm năm mươi, chẳng lẽ để bọn nhỏ ăn không khí sao? Chúng con làm cha làm mẹ có chịu đựng, nhưng con cái đang phát triển cơ thể, sao làm thế được?"
"Thế thì tiền bán heo? Bọn ta cũng không hề bắt nhà cô nộp lại tiền bán heo, khóc lóc nghèo khổ cái gì?" Vương Hỉ Nga ánh mắt lóe lên tính toán, nói như vậy.
Điền Nhị Tú cũng hát đệm nói: "Đúng vậy, mẹ không bắt nhà chú thím nộp tiền bán heo, phần trăm đất để cho nhà chú thím trồng cấy, còn nuôi Hồng Chí đi học, còn phải thế nào? "
Nói gần nói xa, chính là hai vợ chồng Trần Nguyệt Anh có hời mà vẫn tham.
"Bác gái, khả năng lỗ tai của bác không dễ dùng lắm. Mẹ cháu vừa mới nói, phần trăm đất trả lại cho nhà bác đấy ạ. Cố Yêu Yêu nghiêng đầu cười cười, lại nói: "Nếu không thì thế này, nhà bác chuyển khẩu phần lương thực của bà giao cho cha mẹ cháu, về sau bữa ăn cơm bà tới nhà cháu?"
"Chuyện đó là không bao giờ có! " Điền Nhị Tú lập tức từ chối.
"Cái này cũng không được, vậy cũng không có cách nào." Cố Yêu Yêu lắc đầu, nói với người mẹ đanh đá nhà mình: "Mẹ, mẹ tính xem khẩu phần lương thực một năm của ông bà tốn bao nhiêu cân? Lại tính xem mỗi tháng cần phải hiếu kính bao nhiêu tiền, thế thì mỗi nhà đều nộp một nửa thuế ruộng, chẳng ai thiệt thòi. Đến lúc đó, bà cầm theo tiền lương, muốn đi nhà ai ăn, thì đi nhà ấy."
Nói xong, liếc một vòng qua đám người mỗi người một ý khác nhau trong phòng, bờ môi hơi cong lên: "Công bằng chứ ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro