Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Cô em họ
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-08-20 12:55:42
Giọng điệu đối phương quá mức chân thành, thế nhưng nhất thời không phân biệt rõ là an ủi hay châm chọc, dù sao chỉ cần biết nếu là nguyên chủ đứng đây chắc chắn không muốn nghe là được.
“Thật hâm mộ chị, chị không cần phải đi học.”
Mặc kệ đối phương có ý gì, nghe hết câu này Cố Yêu Yêu rốt cuộc nhịn không được trợn trắng mắt, cũng nhớ ra tên đối phương: “Em họ Tiểu Phương, nếu em không muốn đi học, có hàng trăm hàng ngàn cách, không cần phải hâm mộ chị.”
Vương Tiểu Phương cợt nhả đuổi kịp chị em cô, “Cùng nhau giặt đi, dù sao có bạn cũng vui hơn.”
Khi đi ngang qua cây đa lớn —— trung tâm giao lưu tin tức trong thôn, Cố Yêu Yêu rõ ràng cảm giác được không ít ánh mắt đổ dồn về phía mình, các dì các bác đóng đế giày dứt khoát dừng động tác trong tay, nhìn cô rồi châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Đón nhận những giá ánh mắt dò xét đánh giá, cô cười toe toét khoe hai hàng răng trắng nhỏ, không hề rụt rè hay lúng túng. Nhóm bác gái thím nhỏ tức khắc không được tự nhiên, tiếng bàn tán cũng thưa dần rồi biến mất, nghĩ thầm: Sao không giống kịch bản vậy?
Thường thì, đối tượng bị bàn tán sẽ giận dữ tiến tới để giải thích hoặc vờ như không nghe thấy, đặc biệt là cô gái nhỏ, da mặt mỏng. Con gái út nhà anh ba Cố lại khen ngược, chỉ dùng đôi mắt to ngập nước cười tủm tỉm nhìn mọi người mà không nói lời nào.
Ai còn không biết xấu hổ nói chuyện xấu của chính chủ trước mặt người ta? Chờ các cô đi mất, mọi người ngược lại bắt đầu khen ngợi ——
“Hắc, nói chứ, Yêu nha đầu con bé này lớn lên thật tốt, mày rậm mắt to giống hệt mẹ nó thời trẻ.”
“Tôi thấy, lớn lên còn đẹp hơn Nguyệt Anh, đúng là giỏ tre này xanh hơn giỏ tre kia!”
“Thím Hoa Quế, dì nói gì vậy? Là trò giỏi hơn thầy đúng không?”
“Ai biết được? Đây là con trai tôi nói, ý muốn so sánh ngày càng tốt hơn.”
Đề tài dần dần bay xa, Cố Yêu Yêu cũng không biết họ đang nói gì, cô buồn rầu nhìn gậy gỗ trong tay, học Cố Hồng Tú ra sức gõ quần áo. Một lúc sau, cánh tay chua xót đến mức nâng lên không nổi.
Lúc này, cô phá lệ nhớ thương chiếc máy giặt hoàn toàn tự động. Cô không biết chiếc máy giặt đầu tiên ra đời khi nào, dù sao thì khi nó trở nên phổ biến, cũng đã vào thập niên 80.
Mà hiện tại, là năm 58.
Trời đất ơi! Cô không muốn giặt quần áo bằng tay không đâu!
“Chị, em muốn đi tiểu.”
Cố Yêu Yêu lấy cớ trốn, tìm một tảng đá to ngồi xuống nghỉ ngơi, khuôn mặt nhỏ tinh xảo thiếu điều nhăn thành trái khổ qua, vừa thở dài vừa xoa xoa cánh tay: Giặt chút quần áo đã không chịu nổi. Về sau xuống ruộng làm việc phải làm sao?
Không được, việc học này không thể nghỉ, sách cũng nhất định phải đọc!
Chim chóc đậu trên cây kêu hót không ngừng, Cố Yêu Yêu nóng đến cả người toàn mồ hôi, cô tưởng: Giá mà căn chung cư nhỏ của mình đi theo cùng tới đây, ngày nắng nóng thế này, ngồi điều hòa ăn kem lạnh, lại gọi thêm cơm hộp, quả thực chính là cuộc sống của thần tiên!
Cố Yêu Yêu vừa mơ xong cảnh tượng , trước mắt đột nhiên biến ảo, cô như ngủ mơ nhìn bốn phía, đây không phải là căn chung cư nhỏ của cô sao? Đây là trở về rồi?
Đang lúc nội tâm cô dần dần mừng như điên, khóe miệng cũng từ từ cong lên, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Em gái, em đâu rồi?"
Cái, cái quỷ gì? Này không phải là tiếng của chị gái bạch liên sao? Cố Yêu Yêu thoáng nghĩ, lại xuất hiện ở tảng đá lớn kia, bị Cố Hồng Tú vừa mới tìm kiếm kéo về bờ sông, cô than thở: "Sao em đi lâu vậy? Quần áo chị giặt xong hết rồi, em rơi xuống hầm cầu à?"
“Chị Hồng Tú, em thấy Yêu Yêu là lười biếng đi.” Vương Tiểu Phương đứng một bên bổ sung, quạt tay nói: “Ai nha, may mà nhà em ở gần, chị phải đi một đoạn đường dài mới về tới nhà, phơi nắng muốn chết người luôn mà.”
Cái này, ánh mắt hai chị em sâu kín nhìn về phía Vương Tiểu Phương, cô ta vội vàng quay người chạy, còn không chạy, cảm giác sẽ bị đánh không kịp khóc.
Vắt khô quần áo đã giặt, hai người xách thùng đi về nhà , chờ phơi quần áo đã khô, Cố Yêu Yêu hoàn toàn mệt đến mức nằm liệt. Giống như bị tạt một gáo nước lạnh lớn, cô yếu ớt vô lực nằm xải lai trên ghế tre, đóng giả một con cá mặn.
“Em mệt rồi? Buổi chiều còn phải đi cắt cỏ heo, hơn nữa ba mẹ kêu em ngày mai xuống đất cho có công điểm. Mấy chuyện trong nhà gần đây đều trông cậy vào em.”
“Cái gì?!”
Nghe thấy cái hiện thực tàn khốc này, Cố Yêu Yêu đáng hóa thân thành một con cá mặn xoay người, ngồi dậy, nhíu mày một lúc lâu nói: “Em làm mấy cái này, vậy quỷ quậy phá Cố Hồng Chí kia làm gì?”
Cố Hồng Tú kinh ngạc nhiên nhìn em gái: “Ủa, vừa rồi em không thấy sao?”
Nhìn thấy cái gì, cô nào có tâm tư xem? Cố Yêu Yêu nhíu mày hồi tưởng, càng nhớ lại sắc mặt càng không tốt.
“Thật hâm mộ chị, chị không cần phải đi học.”
Mặc kệ đối phương có ý gì, nghe hết câu này Cố Yêu Yêu rốt cuộc nhịn không được trợn trắng mắt, cũng nhớ ra tên đối phương: “Em họ Tiểu Phương, nếu em không muốn đi học, có hàng trăm hàng ngàn cách, không cần phải hâm mộ chị.”
Vương Tiểu Phương cợt nhả đuổi kịp chị em cô, “Cùng nhau giặt đi, dù sao có bạn cũng vui hơn.”
Khi đi ngang qua cây đa lớn —— trung tâm giao lưu tin tức trong thôn, Cố Yêu Yêu rõ ràng cảm giác được không ít ánh mắt đổ dồn về phía mình, các dì các bác đóng đế giày dứt khoát dừng động tác trong tay, nhìn cô rồi châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Đón nhận những giá ánh mắt dò xét đánh giá, cô cười toe toét khoe hai hàng răng trắng nhỏ, không hề rụt rè hay lúng túng. Nhóm bác gái thím nhỏ tức khắc không được tự nhiên, tiếng bàn tán cũng thưa dần rồi biến mất, nghĩ thầm: Sao không giống kịch bản vậy?
Thường thì, đối tượng bị bàn tán sẽ giận dữ tiến tới để giải thích hoặc vờ như không nghe thấy, đặc biệt là cô gái nhỏ, da mặt mỏng. Con gái út nhà anh ba Cố lại khen ngược, chỉ dùng đôi mắt to ngập nước cười tủm tỉm nhìn mọi người mà không nói lời nào.
Ai còn không biết xấu hổ nói chuyện xấu của chính chủ trước mặt người ta? Chờ các cô đi mất, mọi người ngược lại bắt đầu khen ngợi ——
“Hắc, nói chứ, Yêu nha đầu con bé này lớn lên thật tốt, mày rậm mắt to giống hệt mẹ nó thời trẻ.”
“Tôi thấy, lớn lên còn đẹp hơn Nguyệt Anh, đúng là giỏ tre này xanh hơn giỏ tre kia!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thím Hoa Quế, dì nói gì vậy? Là trò giỏi hơn thầy đúng không?”
“Ai biết được? Đây là con trai tôi nói, ý muốn so sánh ngày càng tốt hơn.”
Đề tài dần dần bay xa, Cố Yêu Yêu cũng không biết họ đang nói gì, cô buồn rầu nhìn gậy gỗ trong tay, học Cố Hồng Tú ra sức gõ quần áo. Một lúc sau, cánh tay chua xót đến mức nâng lên không nổi.
Lúc này, cô phá lệ nhớ thương chiếc máy giặt hoàn toàn tự động. Cô không biết chiếc máy giặt đầu tiên ra đời khi nào, dù sao thì khi nó trở nên phổ biến, cũng đã vào thập niên 80.
Mà hiện tại, là năm 58.
Trời đất ơi! Cô không muốn giặt quần áo bằng tay không đâu!
“Chị, em muốn đi tiểu.”
Cố Yêu Yêu lấy cớ trốn, tìm một tảng đá to ngồi xuống nghỉ ngơi, khuôn mặt nhỏ tinh xảo thiếu điều nhăn thành trái khổ qua, vừa thở dài vừa xoa xoa cánh tay: Giặt chút quần áo đã không chịu nổi. Về sau xuống ruộng làm việc phải làm sao?
Không được, việc học này không thể nghỉ, sách cũng nhất định phải đọc!
Chim chóc đậu trên cây kêu hót không ngừng, Cố Yêu Yêu nóng đến cả người toàn mồ hôi, cô tưởng: Giá mà căn chung cư nhỏ của mình đi theo cùng tới đây, ngày nắng nóng thế này, ngồi điều hòa ăn kem lạnh, lại gọi thêm cơm hộp, quả thực chính là cuộc sống của thần tiên!
Cố Yêu Yêu vừa mơ xong cảnh tượng , trước mắt đột nhiên biến ảo, cô như ngủ mơ nhìn bốn phía, đây không phải là căn chung cư nhỏ của cô sao? Đây là trở về rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang lúc nội tâm cô dần dần mừng như điên, khóe miệng cũng từ từ cong lên, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Em gái, em đâu rồi?"
Cái, cái quỷ gì? Này không phải là tiếng của chị gái bạch liên sao? Cố Yêu Yêu thoáng nghĩ, lại xuất hiện ở tảng đá lớn kia, bị Cố Hồng Tú vừa mới tìm kiếm kéo về bờ sông, cô than thở: "Sao em đi lâu vậy? Quần áo chị giặt xong hết rồi, em rơi xuống hầm cầu à?"
“Chị Hồng Tú, em thấy Yêu Yêu là lười biếng đi.” Vương Tiểu Phương đứng một bên bổ sung, quạt tay nói: “Ai nha, may mà nhà em ở gần, chị phải đi một đoạn đường dài mới về tới nhà, phơi nắng muốn chết người luôn mà.”
Cái này, ánh mắt hai chị em sâu kín nhìn về phía Vương Tiểu Phương, cô ta vội vàng quay người chạy, còn không chạy, cảm giác sẽ bị đánh không kịp khóc.
Vắt khô quần áo đã giặt, hai người xách thùng đi về nhà , chờ phơi quần áo đã khô, Cố Yêu Yêu hoàn toàn mệt đến mức nằm liệt. Giống như bị tạt một gáo nước lạnh lớn, cô yếu ớt vô lực nằm xải lai trên ghế tre, đóng giả một con cá mặn.
“Em mệt rồi? Buổi chiều còn phải đi cắt cỏ heo, hơn nữa ba mẹ kêu em ngày mai xuống đất cho có công điểm. Mấy chuyện trong nhà gần đây đều trông cậy vào em.”
“Cái gì?!”
Nghe thấy cái hiện thực tàn khốc này, Cố Yêu Yêu đáng hóa thân thành một con cá mặn xoay người, ngồi dậy, nhíu mày một lúc lâu nói: “Em làm mấy cái này, vậy quỷ quậy phá Cố Hồng Chí kia làm gì?”
Cố Hồng Tú kinh ngạc nhiên nhìn em gái: “Ủa, vừa rồi em không thấy sao?”
Nhìn thấy cái gì, cô nào có tâm tư xem? Cố Yêu Yêu nhíu mày hồi tưởng, càng nhớ lại sắc mặt càng không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro