Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Thu Hoạch Tràn...
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-08-20 12:55:42
Ở lối vào không chỉ có cơm hộp lúc nãy cô đặt mua, còn có cả quần áo và đồ dùng sinh hoạt đã đặt đêm qua.
Cố Yêu Yêu khẽ cau mày, cắn ngón trỏ phiếm xanh nhạt, nghĩ đến một vấn đề: Sau này đồ vật gửi tới, có phải cũng đặt ở nơi này không?
Khi chuông báo reo vang, cô liếc mắt nhìn điện thoại của mình, đã gần mười một giờ, cô ra khỏi chung cư, cõng sọt trống lúc lắc đi về nhà.
Khi đến gần cửa thôn, Cố Yêu Yêu tìm cái góc không người, nhét đầy cỏ heo vào, trên tay vác bao tải đựng rau dại, khoai tây và quả sung.
Sau khi về đến nhà, cô vui vẻ vẫy tay chào nương đanh đá vừa tan làm: “Mẹ ơi, mau xem nè!”
“Hoắc, quả sung, nhiều như vậy!” Trần Nguyệt Anh kinh ngạc nói, nhìn đến khoai tây càng giật mình, sắc mặt thậm chí trở nên nghiêm túc vài phần, “Con lấy ra những thứ này?”
“Khi cắt cỏ heo, con vô tình đào được.” Cố Yêu Yêu nhún nhún vai nói.
Cố Hồng Tú cũng đi tới, tò mò hỏi cô: “Cây sung trong thôn, vừa chín một quả là bị hái ngay một quả, căn bản không cướp kịp. Nhiều quá vậy, vừa to vừa đẹp nữa, em hái ở đâu thế?”
“Cụ thể em cũng không nhớ rõ nữa, đi dạo vài vòng thì gặp phải.” Cố Yêu Yêu tiếp tục bịa chuyện mà không chớp mắt.
“Bé út nhà ta không tệ!” Trần Nguyệt Anh nghe xong, mặt mày lập tức hớn hở, con gái dì không làm chuyện xấu là tốt rồi.
Khen xong, dì lấy ra một quả sung lớn nhất, chia cho hai đứa con gái mỗi đứa một nửa quả sung, bản thân lại không ăn, còn nói: “Giữ lại một quả cho ba tụi con với những người khác, cho chị dâu một quả, thằng nhóc quậy phá kia nếu làm sai việc gì thì không cho!”
“Mẹ, thứ này không để lâu được đâu, rất dễ bị hư, mẹ cũng ăn đi.” Cố Yêu Yêu khuyên nhủ.
“Mẹ không thích ăn.”
Trần Nguyệt Anh nói, tới lấy một cái giỏ tre sạch sẽ, lót một tầng rơm rạ bên trong, trên rơm lại trải thêm mấy cây cỏ lau mềm mại, cẩn thận xếp từng quả sung vào.
Bộ dạng kia, giống y như đối phương là bảo bối dễ vỡ.
Cố Yêu Yêu hơi khó hiểu, buồn cười nói: “Mẹ, cho dù để như này, nếu thời tiết quá nóng, vẫn rất dễ bị hư nha.”
Lời này thành công nhận được ánh mắt xem thường của Trần Nguyệt Anh, “Chỉ con lo chuyện nọ chuyện kia!”
Nói xong, để riêng ra hai quả sung, mang giỏ tre đầy ấp vào đông phòng, sau đó khóa lại, đeo chìa khóa trên cổ.
“Ngọt quá, chị ăn xong vẫn còn thèm.” Cố Hồng Tú tiếc nuối liếm liếm môi, nhìn quả sung trên bàn với ánh mắt khát vọng.
Miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, cô ấy nói với em gái: “Ngày mai họp chợ, chắc mẹ muốn mang tới chợ bán, trả học phí cho em.”
Nội tâm Cố Yêu Yêu tức khắc cảm thấy phức tạp, nương đanh đá là không thích ăn sao? Là luyến tiếc ăn……
Vì sao phải luyến tiếc? Bởi vì muốn tích góp học phí cho cô.
“Chị, lại đây.” Cố Yêu Yêu móc ra hai quả sung từ trong túi, nhỏ giọng nói: “Em lén giấu đó, cho chị một quả.”
Thật ra, cô vốn để ở chung cư, định ăn một mình.
Đôi mắt Cố Hồng Tú hơi sáng lên, cẩn thận cầm lấy, lại lôi ra một cái hộp đan bằng tre từ dưới giường, trân trọng từ từ bỏ quả sung vào, hưng phấn nói: “Ngày mai rồi ăn~”
Thấy chị gái bạch liên như vậy, Cố Yêu Yêu buồn cười lại có phần chua xót, người ở thời đại này thật không dễ dàng.
Giờ ăn cơm trưa, Vương Tiểu Phương cố ý đi qua đi lại, thấy Cố Yêu Yêu không để ý tới cô ta, nói: “Ngày mốt khai giảng, tôi chính là một học sinh trung học, quần áo này là do dì nhỏ tôi làm bảo mẫu ở công xã tặng, có đẹp không?”
“Đẹp, cô chính là con bướm rực rỡ nhất trong bụi hoa, hoa tươi bị lu mờ vì cô, thế giới trở nên đầy màu sắc cũng là vì cô.”
“Yêu Yêu chị thật tốt, nói chuyện cũng dễ nghe, chút nữa đi công xã chơi cùng bọn em đi?”
Vương Tiểu Phương nghe xong vui mừng khôn xiết, hoàn toàn không cảm thấy đó chỉ là có lệ với mình, vì thế nhiệt tình phát lời mời, vốn dĩ Cố Yêu Yêu muốn từ chối, nhưng nghĩ đến tiền học phí, cô gật gật đầu đồng ý.
Cố Yêu Yêu khẽ cau mày, cắn ngón trỏ phiếm xanh nhạt, nghĩ đến một vấn đề: Sau này đồ vật gửi tới, có phải cũng đặt ở nơi này không?
Khi chuông báo reo vang, cô liếc mắt nhìn điện thoại của mình, đã gần mười một giờ, cô ra khỏi chung cư, cõng sọt trống lúc lắc đi về nhà.
Khi đến gần cửa thôn, Cố Yêu Yêu tìm cái góc không người, nhét đầy cỏ heo vào, trên tay vác bao tải đựng rau dại, khoai tây và quả sung.
Sau khi về đến nhà, cô vui vẻ vẫy tay chào nương đanh đá vừa tan làm: “Mẹ ơi, mau xem nè!”
“Hoắc, quả sung, nhiều như vậy!” Trần Nguyệt Anh kinh ngạc nói, nhìn đến khoai tây càng giật mình, sắc mặt thậm chí trở nên nghiêm túc vài phần, “Con lấy ra những thứ này?”
“Khi cắt cỏ heo, con vô tình đào được.” Cố Yêu Yêu nhún nhún vai nói.
Cố Hồng Tú cũng đi tới, tò mò hỏi cô: “Cây sung trong thôn, vừa chín một quả là bị hái ngay một quả, căn bản không cướp kịp. Nhiều quá vậy, vừa to vừa đẹp nữa, em hái ở đâu thế?”
“Cụ thể em cũng không nhớ rõ nữa, đi dạo vài vòng thì gặp phải.” Cố Yêu Yêu tiếp tục bịa chuyện mà không chớp mắt.
“Bé út nhà ta không tệ!” Trần Nguyệt Anh nghe xong, mặt mày lập tức hớn hở, con gái dì không làm chuyện xấu là tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khen xong, dì lấy ra một quả sung lớn nhất, chia cho hai đứa con gái mỗi đứa một nửa quả sung, bản thân lại không ăn, còn nói: “Giữ lại một quả cho ba tụi con với những người khác, cho chị dâu một quả, thằng nhóc quậy phá kia nếu làm sai việc gì thì không cho!”
“Mẹ, thứ này không để lâu được đâu, rất dễ bị hư, mẹ cũng ăn đi.” Cố Yêu Yêu khuyên nhủ.
“Mẹ không thích ăn.”
Trần Nguyệt Anh nói, tới lấy một cái giỏ tre sạch sẽ, lót một tầng rơm rạ bên trong, trên rơm lại trải thêm mấy cây cỏ lau mềm mại, cẩn thận xếp từng quả sung vào.
Bộ dạng kia, giống y như đối phương là bảo bối dễ vỡ.
Cố Yêu Yêu hơi khó hiểu, buồn cười nói: “Mẹ, cho dù để như này, nếu thời tiết quá nóng, vẫn rất dễ bị hư nha.”
Lời này thành công nhận được ánh mắt xem thường của Trần Nguyệt Anh, “Chỉ con lo chuyện nọ chuyện kia!”
Nói xong, để riêng ra hai quả sung, mang giỏ tre đầy ấp vào đông phòng, sau đó khóa lại, đeo chìa khóa trên cổ.
“Ngọt quá, chị ăn xong vẫn còn thèm.” Cố Hồng Tú tiếc nuối liếm liếm môi, nhìn quả sung trên bàn với ánh mắt khát vọng.
Miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, cô ấy nói với em gái: “Ngày mai họp chợ, chắc mẹ muốn mang tới chợ bán, trả học phí cho em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nội tâm Cố Yêu Yêu tức khắc cảm thấy phức tạp, nương đanh đá là không thích ăn sao? Là luyến tiếc ăn……
Vì sao phải luyến tiếc? Bởi vì muốn tích góp học phí cho cô.
“Chị, lại đây.” Cố Yêu Yêu móc ra hai quả sung từ trong túi, nhỏ giọng nói: “Em lén giấu đó, cho chị một quả.”
Thật ra, cô vốn để ở chung cư, định ăn một mình.
Đôi mắt Cố Hồng Tú hơi sáng lên, cẩn thận cầm lấy, lại lôi ra một cái hộp đan bằng tre từ dưới giường, trân trọng từ từ bỏ quả sung vào, hưng phấn nói: “Ngày mai rồi ăn~”
Thấy chị gái bạch liên như vậy, Cố Yêu Yêu buồn cười lại có phần chua xót, người ở thời đại này thật không dễ dàng.
Giờ ăn cơm trưa, Vương Tiểu Phương cố ý đi qua đi lại, thấy Cố Yêu Yêu không để ý tới cô ta, nói: “Ngày mốt khai giảng, tôi chính là một học sinh trung học, quần áo này là do dì nhỏ tôi làm bảo mẫu ở công xã tặng, có đẹp không?”
“Đẹp, cô chính là con bướm rực rỡ nhất trong bụi hoa, hoa tươi bị lu mờ vì cô, thế giới trở nên đầy màu sắc cũng là vì cô.”
“Yêu Yêu chị thật tốt, nói chuyện cũng dễ nghe, chút nữa đi công xã chơi cùng bọn em đi?”
Vương Tiểu Phương nghe xong vui mừng khôn xiết, hoàn toàn không cảm thấy đó chỉ là có lệ với mình, vì thế nhiệt tình phát lời mời, vốn dĩ Cố Yêu Yêu muốn từ chối, nhưng nghĩ đến tiền học phí, cô gật gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro