Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Xô Vàng Đầu Tiê...
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-08-20 12:55:42
Đến công xã, các chàng trai và cô gái chia thành nhiều nhóm, mỗi người đi một hướng. Vương Tiểu Phương bị những người khác kéo đi, cô ta cũng không liếc mắt nhìn Cố Yêu Yêu mà mình gọi tới, giống như đã quên mất.
Rất nhanh, hai nhóm người biến mất ở góc đường, Cố Yêu Yêu vui vẻ vì được thanh tĩnh, người trưởng thành sẽ không bởi vì bị mấy đứa con nít cô lập mà khó chịu, cái này cũng không gọi là chuyện.
"Một mình đừng chạy lung tung, nghe nói gần đây ở công xã có người bắt cóc trẻ con." Cố Vĩnh Vượng dặn dò cô.
"Được ạ, cháu biết rồi, bác cả."
Cô tự đắc xuyên qua con hẻm nhỏ của cư dân, chờ đến nơi không có người, nhanh chóng tiến vào chung cư, nhanh tay hóa trang, khi trở ra đã biến thành một người khác.
Tóc ngắn ngang tai, áo sơ mi bông hơi cũ, quần dài đen, chân mang giày giải phóng màu xanh lục, khuôn mặt và bàn tay đen sì, trước ngực còn có hai cái sọt tre cực lớn, phía sau lưng cõng đầy đồ đạc.
Cho dù là ai cũng sẽ không nhận ra đây là Cố Yêu Yêu.
Cô ưỡn ngực, làm ra vẻ mặt tươi cười, đi vào một trong những căn nhà, nói với một người phụ nữ trẻ tuổi đang giữ con: "Chị gái, muốn mua gạo đường đỏ đường trắng không?”
Người phụ nữ ôm đứa bé, dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo nhìn Cố Yêu Yêu, "Cô có sao?”
"Khụ, bán đường, có muốn không?" Cô lấy ra hai túi đường đỏ và đường trắng từ trong sọt, còn ý bảo đối phương có thể nếm thử.
Người phụ nữ hiển nhiên động tâm, đường trắng là hàng hóa định lượng, một tháng hai lạng, thứ này có tiền cũng khó mua được, không biết người này lấy đâu ra. Rốt cuộc không nhịn được cám dỗ, đầu tiên cô ấy ngửi ngửi, sau đó đưa tay dính một cái bỏ vào miệng, ngọt!
"Bán thế nào?" Người phụ nữ vội vàng kéo người vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi.
Cố Yêu Yêu đảo tròng mắt, trong lòng có chủ ý, nói: "Đường cát trắng của Cung Tiêu Xã bảy mao tám một cân, đường cát đỏ tám mao tám một cân, đường này của tôi không cần phiếu, đường cát trắng bán chín mao một cân, đường cát đỏ bán một đồng một cân.”
Người phụ nữ nhất thời lộ ra thần sắc do dự, Cố Yêu Yêu lại nói: "Tôi có khả năng chỉ bán ngày hôm nay, cô biết tiếng gió giờ đang mạnh, đồ vật không nhiều lắm. Nếu không thế này đi, cô kéo chút người quen đến mua cho tôi, tôi sẽ lấy giá gốc bán cho cô hai cân, thế nào?”
"Được! Cô ngồi trong sân đợi một lát, tôi đi nhanh về nhanh!” Nói xong, bế đứa nhỏ lên, đi ra ngoài.
Cố Yêu Yêu thật ra cũng khẩn trương trong lòng, cô bỏ tay vào túi, nắm chặt dùi cui điện, tập trung chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần thấy tình huống không đúng liền chạy lấy người.
Cũng may, không để cô chờ lâu, người phụ nữ trẻ tuổi vui vẻ trở về, phía sau là bảy tám người phụ nữ, cầm giỏ, xách túi, cầm chén đều có đủ.
Các cô vừa tiến vào, lập tức vây quanh Cố Yêu Yêu, mồm năm miệng mười hỏi, "Nghe nói cô còn có gạo và bột mì? Bán thế nào?”
Cố Yêu Yêu bị trận địa này làm hơi hoảng sợ, lấy lại bình tĩnh, nói: "Gạo và bột mì của Cung Tiêu Xã là một mao sáu và một mao tám một cân, gạo của tôi bán hai mao một cân, bột mì hai mao hai một cân.”
Mọi người vừa nghe, biểu tình giống như khi siêu thị tổ chức khuyến mãi, đám người điên cuồng cướp đoạt.
“Tôi muốn hai cân bột mì!”
“Tôi muốn năm cân gạo!”
“Tôi muốn một cân đường đỏ!”
Cố Yêu Yêu luống cuống tay chân thu tiền đủ mọi màu sắc, tâm trạng nháy mắt bay cao tận trời xanh, cô bày tỏ quả nhiên mình nhờ kéo người quen tới mua là đúng rồi, sức chiến đấu bảy tám người lại mua hết một nửa hàng tồn kho của cô!
"Em gái có thể chờ một chút không, tôi quay về mượn thêm tiền, lại tới mua." Có người thấy cô muốn đi, lập tức khẩn cầu nói.
Dưới sự níu kéo cực lực của các cô, Cố Yêu Yêu gật đầu đồng ý, như vậy cũng tốt, tiết kiệm được sức lực.
Rất nhanh, hai nhóm người biến mất ở góc đường, Cố Yêu Yêu vui vẻ vì được thanh tĩnh, người trưởng thành sẽ không bởi vì bị mấy đứa con nít cô lập mà khó chịu, cái này cũng không gọi là chuyện.
"Một mình đừng chạy lung tung, nghe nói gần đây ở công xã có người bắt cóc trẻ con." Cố Vĩnh Vượng dặn dò cô.
"Được ạ, cháu biết rồi, bác cả."
Cô tự đắc xuyên qua con hẻm nhỏ của cư dân, chờ đến nơi không có người, nhanh chóng tiến vào chung cư, nhanh tay hóa trang, khi trở ra đã biến thành một người khác.
Tóc ngắn ngang tai, áo sơ mi bông hơi cũ, quần dài đen, chân mang giày giải phóng màu xanh lục, khuôn mặt và bàn tay đen sì, trước ngực còn có hai cái sọt tre cực lớn, phía sau lưng cõng đầy đồ đạc.
Cho dù là ai cũng sẽ không nhận ra đây là Cố Yêu Yêu.
Cô ưỡn ngực, làm ra vẻ mặt tươi cười, đi vào một trong những căn nhà, nói với một người phụ nữ trẻ tuổi đang giữ con: "Chị gái, muốn mua gạo đường đỏ đường trắng không?”
Người phụ nữ ôm đứa bé, dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo nhìn Cố Yêu Yêu, "Cô có sao?”
"Khụ, bán đường, có muốn không?" Cô lấy ra hai túi đường đỏ và đường trắng từ trong sọt, còn ý bảo đối phương có thể nếm thử.
Người phụ nữ hiển nhiên động tâm, đường trắng là hàng hóa định lượng, một tháng hai lạng, thứ này có tiền cũng khó mua được, không biết người này lấy đâu ra. Rốt cuộc không nhịn được cám dỗ, đầu tiên cô ấy ngửi ngửi, sau đó đưa tay dính một cái bỏ vào miệng, ngọt!
"Bán thế nào?" Người phụ nữ vội vàng kéo người vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi.
Cố Yêu Yêu đảo tròng mắt, trong lòng có chủ ý, nói: "Đường cát trắng của Cung Tiêu Xã bảy mao tám một cân, đường cát đỏ tám mao tám một cân, đường này của tôi không cần phiếu, đường cát trắng bán chín mao một cân, đường cát đỏ bán một đồng một cân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ nhất thời lộ ra thần sắc do dự, Cố Yêu Yêu lại nói: "Tôi có khả năng chỉ bán ngày hôm nay, cô biết tiếng gió giờ đang mạnh, đồ vật không nhiều lắm. Nếu không thế này đi, cô kéo chút người quen đến mua cho tôi, tôi sẽ lấy giá gốc bán cho cô hai cân, thế nào?”
"Được! Cô ngồi trong sân đợi một lát, tôi đi nhanh về nhanh!” Nói xong, bế đứa nhỏ lên, đi ra ngoài.
Cố Yêu Yêu thật ra cũng khẩn trương trong lòng, cô bỏ tay vào túi, nắm chặt dùi cui điện, tập trung chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần thấy tình huống không đúng liền chạy lấy người.
Cũng may, không để cô chờ lâu, người phụ nữ trẻ tuổi vui vẻ trở về, phía sau là bảy tám người phụ nữ, cầm giỏ, xách túi, cầm chén đều có đủ.
Các cô vừa tiến vào, lập tức vây quanh Cố Yêu Yêu, mồm năm miệng mười hỏi, "Nghe nói cô còn có gạo và bột mì? Bán thế nào?”
Cố Yêu Yêu bị trận địa này làm hơi hoảng sợ, lấy lại bình tĩnh, nói: "Gạo và bột mì của Cung Tiêu Xã là một mao sáu và một mao tám một cân, gạo của tôi bán hai mao một cân, bột mì hai mao hai một cân.”
Mọi người vừa nghe, biểu tình giống như khi siêu thị tổ chức khuyến mãi, đám người điên cuồng cướp đoạt.
“Tôi muốn hai cân bột mì!”
“Tôi muốn năm cân gạo!”
“Tôi muốn một cân đường đỏ!”
Cố Yêu Yêu luống cuống tay chân thu tiền đủ mọi màu sắc, tâm trạng nháy mắt bay cao tận trời xanh, cô bày tỏ quả nhiên mình nhờ kéo người quen tới mua là đúng rồi, sức chiến đấu bảy tám người lại mua hết một nửa hàng tồn kho của cô!
"Em gái có thể chờ một chút không, tôi quay về mượn thêm tiền, lại tới mua." Có người thấy cô muốn đi, lập tức khẩn cầu nói.
Dưới sự níu kéo cực lực của các cô, Cố Yêu Yêu gật đầu đồng ý, như vậy cũng tốt, tiết kiệm được sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro