Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 27

Tây Lương Miêu

2024-08-04 00:45:17

Khóe miệng Lâm Ngọc cong lên, đứa con gái này, đúng thật là sinh ra để báo ơn mà.

Vụ thu hoạch đang dần kết thúc, vụ trồng mùa thu còn phải chờ thu hoạch đất trống, cây cải dầu gieo trong ruộng nước, lúa mì mùa đông gieo trên đất khô. Giữa vụ mùa và vụ trồng mùa thu có mấy ngày nghỉ, Mục Kế Đông và Mục Quốc Trụ cùng với Châu Khải đã bàn bạc với nhau là ngày mai vào sâu trong núi.

Từ Quế Hoa cũng lén nghỉ ngơi, mang theo con trai Tiểu Thạch Đầu và con gái Nha Nha đến tìm Lâm Ngọc chơi, cô ấy còn tự mình mang theo đồ ăn đến.

Lâm Ngọc cười nói: “Cô thật sự xem là nhà tôi ngay cả cháo cũng không ăn nổi rồi sao?”

“Ha ha, cô đừng coi thường hai đứa nhỏ nhà tôi, ăn rất được đó. Tôi cũng không có mang theo cái gì, khoai lang, gạo hương cao lương với lại mấy cọng rau xanh, cô xem thử rồi làm đi.”

Năm nay Tiểu Thạch Đầu bốn tuổi, cô bé Nha Nha hai tuổi, được một người tính cách vui vẻ thoải mái, hoạt bát, đáng yêu như Từ Quế Hoa dạy dỗ nên vừa gặp Lâm Ngọc đã gọi thím: “Thím ơi, em gái đâu rồi?”

“Em gái ngủ rồi.” Lâm Ngọc nói chuyện với Từ Quế Hoa: “Năm giờ mấy sáng đã thức rồi, uống sữa xong thì ngủ đến bây giờ vẫn chưa dậy nữa.”

“Em bé sơ sinh ngủ nhiều là chuyện bình thường. Thường xuyên ngủ vẫn tốt hơn là thích khóc nhè ầm ĩ.”

“Thanh Thanh nhà tôi thực sự không thích khóc.”

Từ Quế Hoa không tin: “Làm gì có con nít không thích khóc nhè chứ, đừng thấy hai đứa nhỏ nhà tôi bây giờ khá ngoan, lúc mấy tháng tuổi buổi tối nào cũng có thể ít ồn ào một lần tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”

“Cô ở với tôi hai ngày là biết liền thôi.”

Không cần qua hai ngày, mười phút sau đứa nhỏ dậy rồi, hừ hừ một tiếng, Lâm Ngọc vào phòng, Từ Quế Hoa cũng vào theo, chỉ thấy cô bé mặt tròn mềm mềm trắng trắng, đôi tay vươn qua đầu, chân nhỏ đưa thẳng ra, lắc lắc cái bụng sữa, đây là đang vươn vai đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không khóc sao?”

Lâm Ngọc mỉm cười: “Đã nói với cô rồi con tôi không thích khóc.”

Từ Quế Hoa vây xem Lâm Ngọc cho con đi tiểu, thay đồ, đút nước, vẫn luôn cảm thấy lạ lạ, cô bé còn quay đầu nhìn cô ấy, đôi mắt trong suốt, lúc nhìn người khác lại có hơi thâm u.

Từ Quế Hoa ngưỡng mộ: “Đứa con này của bà khác lắm, khó trách vừa chào đời ông trời đã đổ mưa.”

Lâm Ngọc cười cười, không tiếp lời.

Vốn tưởng rằng Mục Kế Đông bọn họ phải mấy ngày nữa mới trở lại, nhưng không ngờ buổi chiều hôm sau đã trở về rồi, cái gùi trên lưng ba người đều đựng thịt lợn đã cắt sẵn, mỗi người ít nhất cũng năm sáu cân.

Trời vẫn chưa tối, Mục Quốc Trụ và Châu Khải không tiện xuống núi nên ở nhà Mục Kế Đông nghỉ ngơi.

“Vận may của bọn anh tốt cho nên ngày hôm qua đi dạo cả ngày trong núi thì đụng phải một con lợn rừng lạc đàn, đuổi theo đến bên suối rồi làm thịt.”

Từ Quế Hoa thèm ăn: “Chỉ lấy thịt lợn? Nội tạng lợn có lấy về không?”

“Chắc chắn là đem về rồi, sau khi rửa ruột sạch sẽ cũng mang về rồi, Châu Khải muốn lấy rồi.”

Châu Khải cười hì hì: “Cha tôi thích ăn ruột xào.”

Châu Khải và Mục Quốc Trụ tạm thời không đi được, sau khi thương lượng xong thì cảm thấy nhiều thịt như vậy mang về cũng ăn không hết, dứt khoát ở lại nhà Mục Kế Đông nấu thành mỡ lợn rồi mới mang về. Dù sao Mục Quốc Trụ ở đây chỉ có một nhà bọn họ, không sợ mùi hương sẽ dẫn hàng xóm đến vây xem.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Số ký tự: 0