Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Hương thơm kỳ l...

Thủy Nguyệt Linh Phong

2024-11-11 13:08:02

Ngay lúc Kim Dục cho rằng trâu rừng vương sẽ dùng đầu ủi một phát đâm bay nàng, nó lại đột nhiên duỗi đầu ghé sát vào, dùng mũi trâu ngửi ngửi trên người nàng, sau đó dùng lỗ mũi phun khí về phía nàng, phun đến mức làm tóc nàng bay tứ tung, trên mặt dính chút nước mũi trâu rừng.

Mùi hương kinh tởm xộc lên khiến nàng muốn nôn ra.

Nhưng lúc này đối mặt với trâu rừng vương nàng lại không dám cử động, sợ vừa cử động lên, con trâu này lại nổi điên muốn đâm nàng.

“Ầu úu!” Đột nhiên có mười mấy con sói từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vây quanh một người một trâu, mắt sói lập lòe tỏa ra ánh sáng xanh hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm Kim Dục, phảng phất như Kim Dục là đồ ăn mà chúng nó nhìn trúng.

Kim Dục trong lòng muốn điên lên mất.

Vì cái gì chỉ nhìn chằm chằm xem ta, không nhìn trâu đi?

Ông trời, mong ngài ban cho ta siêu năng lực đi!

“Mu!”

Siêu năng lực không có, nhưng trâu rừng vương lại tức giận, là một con dã thú ăn cỏ, nó một chút cũng không sợ mấy con sói này, thấy bầy sói vây quanh lại đây, nó tức giận đến mức cái mũi phun khí, vung lên cái đuôi, đi vòng quanh người Kim Dục, mang ý cảnh cáo hướng về phía những con sói hoang mu mu kêu, giống như đang quát tụi nó, kêu chúng nó biến.

Phảng phất như đang bảo vệ thức ăn, mà Kim Dục chính là đồ ăn của nó.

Kim -> đồ ăn -> Dục: “......”

“Ầu úu!” Bất luận trâu rừng vương kêu gào như thế nào, đám sói hoang cũng không chút nào thoái nhượng, giống như một chút cũng không sợ cái đứa nhóc to lớn này, trực tiếp mở ra miệng rộng nhào về phía nó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mu!” Trâu rừng vương tức giận đến đá chân, hai mắt bốc lửa đâm bay một con sói hoang, cùng bầy sói mở ra hình thức chiến đấu kịch liệt.

“Mu!” Đám cặn bã ăn thịt nhỏ yếu hung ác ngu ngốc kia, mau chết sạch cho lão ngưu ta đây!

Nhìn đến sói hoang một con một con bị đâm bay, Kim Dục nhìn đến ngây người: “......”

Má ơi! Này so trong điện ảnh còn xuất sắc nha!

Cơ hội tốt, trốn!

Nàng khẽ meo meo từ trong không gian lấy ra một cây mã tấu, tránh đi thi thể con rắn lớn, tìm được đúng phương hướng lập tức chạy đi, còn không chạy được hai bước, đã bị một con sói hoang chặn được.

“Tránh ra!” Kim Dục nhỏ giọng hét lên một tiếng, đang chuẩn bị dùng cây mã tấu trong tay chém vào con sói.

Thì đột nhiên có một thân ảnh từ đâu bay vụt qua, một đao chém đứt cổ con sói.

Máu sói lập tức văng ra khắp nơi, tắt thở ngã xuống mặt đất.

“Đi theo ta.” Thanh lãnh thanh âm rơi vào trong tai Kim Dục.

Nàng lúc này mới phát hiện người tới là Lương Nguyên, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nhào vào trong ngực hắn: “Nhìn thấy ngươi thật sự là quá tốt, ngươi thật đúng là anh hùng của ta.”

Lương Nguyên đã cứu mạng nàng hết lần này đến lần khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đột nhiên không kịp trở tay bị Kim Dục ôm lấy, thân hình Lương Nguyên lập tức cứng đờ, giữ chặt tay nàng: “Trâu rừng sắp thắng rồi, chúng ta phải nhanh chạy trốn.”

“Ừ ừ.” Hai người lập tức nhấc chân chạy.

Trâu rừng vương đâm bay một con sói hoang cuối cùng, xoay người lại thế nhưng phát hiện không thấy Kim Dục, tức giận đến đá chân phun cái mũi, mu một tiếng nhìn chuẩn một phương hướng liền đuổi theo.

Lỗ mũi trâu không nghĩ tới còn rất nhạy, cư nhiên biết hai người Kim Dục chạy đi đâu.

Nghe được tiếng bước chân ở phía sau chạy tới càng lúc càng gần, hai người Kim Dục nháy mắt căng chặt thân thể, thấy Kim Dục tốc độ quá chậm, Lương Nguyên liền bế nàng lên, phóng nhanh chạy về phía trước, phía sau trâu rừng vương điên cuồng không ngừng đuổi theo.

Không bao lâu, phía trước liền không có đường đi, trâu rừng nhìn thấy bọn họ không chạy nữa, lập tức phanh gấp, nhe răng nhìn về phía họ.

Nhóc con, chạy nữa đi! hết đường chạy rồi chứ gì! A kakaka!

Thấy trâu rừng không tấn công bọn họ, chỉ là chặn đường đi mà thôi, mắt trâu còn nhìn chằm chằm xem Kim Dục, phảng phất như đang xem một mảnh cỏ xanh tươi ngon đang đi bộ.

Kim Dục: “......”

Nàng nuốt nước miếng: “Con trâu này vì cái gì chỉ nhìn ta chằm chằm?”

Lương Nguyên nhíu mày, ôm Kim Dục thật chặt, hắn cũng cảm thấy hành vi của con trâu rừng này rất kỳ quái, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nhìn Kim Dục nói: “Chẳng lẽ là bởi vì trên người của ngươi có mùi thơm lạ lùng?”

Kim Dục ngốc: “Mùi thơm lạ lùng gì? Tại sao ta không thấy, ngươi cũng ngửi thấy hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Số ký tự: 0