Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Kim Ngọc Lương...
Thủy Nguyệt Linh Phong
2024-11-11 13:08:02
Lương Hoành đầy mặt u sầu: “Đáng lẽ trước đây chỉ cần dùng lửa là có thể đuổi được đám dã thú này đi, nhưng không biết tại sao lần này lại không có tác dụng, mọi người chờ tôi nghĩ lại xem còn có biện pháp gì không?”
“Grào!” Còn không đợi ông nghĩ ra biện pháp, một con chó hoang đột nhiên nổi điên nhào về phía bọn họ.
“Cút ngay!” Đinh Đạt vung một cây lưỡi liềm lên chém qua, nhưng con chó rừng này lại đột nhiên chuyển đầu, cắn lấy túi nước bên hông ông.
Cắn được túi nước, con chó rừng liền xoay người chạy đi, sau đó nó bị đồng bọn vây quanh, một đám chó rừng bắt đầu cướp đoạt túi nước.
Mấy người Kim phụ: “......”
"Rầm ầm ầm" Đột nhiên lúc này có một chuỗi tiếng động thật to truyền đến, khiến cho mọi người giật mình sợ hãi vội vàng xoay người nhìn lại, thế nhưng nhìn thấy một cái bóng dáng khổng lồ hướng về phía bọn họ chạy tới, sau khi bóng dáng tới gần mới phát hiện, nó cư nhiên chính là con trâu rừng lúc trước.
“Lại là con trâu rừng ngu ngốc này!” Kim phụ tức giận đến muốn đánh nhau với nó: “Trả lại nữ nhi cho ta...... í? Từ từ, tại sao nữ nhi ta lại ở trên lưng trâu, hơn nữa còn có Lương Nguyên?”
“Thật đúng nha, tại sao hai người bọn họ làm được vậy.”
“Mu!” Trâu rừng vương vừa tới, đám chó rừng lập tức lui tán, trong chớp mắt liền nhìn không thấy thân ảnh, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Trâu rừng vương đắc ý dừng lại, mu mu kêu, lúc lắc đầu trông rất là kiêu ngạo.
Yêm lão ngưu là mạnh nhất, đám chó con liền cút đi xa.
“Tiểu Dục, Lương Nguyên!”Đám người Kim phụ vô cùng mừng rỡ, muốn chạy tới, rồi lại không dám tới gần trâu rừng vương.
Thân hình khổng lồ của con trâu rừng này so với nguyên đám chó rừng hồi nãy còn đáng sợ hơn.
“Ngươi thả nữ nhi của ta xuống mau!” Kim phụ Kim mẫu tuy không dám tới gần, nhưng vẻ mặt cũng rất hung dữ, trong tay nắm chạy lưỡi liềm với dao phay.
“Cha, nương, mọi người tạm thời đừng vội, Tráng Tráng là con trâu tốt, nó sẽ không làm hại người khác đâu.” Kim Dục ngồi ở trên lưng trâu rừng lặng lẽ xoa xoa mông.
Trên lưng trâu rừng vương này có khối nổi lên như bướu lạc đà, cả người cơ bắp cường tráng, thịt trên lưng vừa cứng vừa chắc, ngồi lên thật sự quá khó chịu, mới ngồi có một chút mà mông nàng đã muốn bẹp thành hai mảnh.
Về sau không bao giờ ngồi lên lưng nó nữa.
Đám người Kim phụ: “......”
Tráng Tráng?
Trâu rừng vương lười phản ứng với mấy người Kim phụ, quăng cho bọn họ một cái ánh mắt ghét bỏ.
Dị loại yếu đuối còn rất xấu xí, thật cay mắt ngưu.
Chân trâu của nó gập một cái, nằm xuống ngủ trên mặt đất, Kim Dục với Lương Nguyên từ trên lưng của nó nhảy xuống, đi đến bên cạnh mấy người Kim phụ.
“Mau tới để nương xem, ai u! Trên mặt đều là vết thương, còn đổ máu, quần áo cũng bị rách, nữ nhi của nương đã chịu khổ rồi!” Kim phụ lôi kéo Kim Dục trên dưới đánh giá, đầy mặt đau lòng.
Kim phụ, Kim Hổ, Kim Kiều với cả nhà Kim Lan đều vây quanh lại đây.
“Tiểu Dục chịu khổ, hên chỉ đều là vết thương nhỏ, có thể dưỡng tốt.”
“Thực xin lỗi, chúng ta không có bảo vệ tốt con, sau này sẽ không như vậy nữa!”
“Này về sau chúng ta cần phải chăm sóc Tiểu Dục cẩn thận gấp bội.”
Được mọi người trong nhà quan tâm, trong lòng Kim Dục tràn đầy cảm động, nàng đơn giản kể tóm gọn lại những chuyện đã xảy ra.
Biết được lại là Lương Nguyên cứu Kim Dục, ánh mắt của mấy người Kim phụ nhìn Lương Nguyên lại trở nên khác xưa.
Kim phụ: “Tiểu Nguyên là hài tử tốt, có khả năng mạnh mẽ lại còn hiếu thuận, thật hâm mộ Hoành ca có thể có một đứa con ưu tú như vậy.”
Kim mẫu: “Nhà chúng ta còn thiếu tiểu Nguyên mấy lần ơn cứu mạng đâu, chờ về sau có chỗ ở ổn định, cần phải báo đáp thật tốt mới được.”
Một nhà Kim Lan cũng đi theo không ngừng khen.
Trước kia bọn họ ghét bỏ Lương Nguyên bao nhiêu, thì hiện tại liền thích anh bấy nhiêu, nhìn trái nhìn phải Lương Nguyên với Kim Dục, càng xem càng thấy xứng đôi.
Kim Dục Lương Nguyên, Kim Ngọc Lương Duyên*(1), tên liền rất xứng nha!
Bất quá dù cho vừa lòng Lương Nguyên đến thế nào, thì mấy người Kim mẫu cũng sẽ không nói ra, một là do tình huống hiẹn tại không cho phép nghĩ tới mấy chuyện này, hai là phải xem ý của hai đứa nhỏ như thế nào.
Trước kia hai đứa nhỏ ghét bỏ nhau như vậy, cũng không biết sau này có thích nhau được không.
-----
*(1): Trong tiếng Trung, Kim Dục Lương Nguyên /Jīnyù liángyuán/ đồng âm với Kim Ngọc Lương Duyên /Jīnyù liángyuán/ -> ý chỉ mối lương lương duyên hòa hợp, tốt đẹp, xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ.
“Grào!” Còn không đợi ông nghĩ ra biện pháp, một con chó hoang đột nhiên nổi điên nhào về phía bọn họ.
“Cút ngay!” Đinh Đạt vung một cây lưỡi liềm lên chém qua, nhưng con chó rừng này lại đột nhiên chuyển đầu, cắn lấy túi nước bên hông ông.
Cắn được túi nước, con chó rừng liền xoay người chạy đi, sau đó nó bị đồng bọn vây quanh, một đám chó rừng bắt đầu cướp đoạt túi nước.
Mấy người Kim phụ: “......”
"Rầm ầm ầm" Đột nhiên lúc này có một chuỗi tiếng động thật to truyền đến, khiến cho mọi người giật mình sợ hãi vội vàng xoay người nhìn lại, thế nhưng nhìn thấy một cái bóng dáng khổng lồ hướng về phía bọn họ chạy tới, sau khi bóng dáng tới gần mới phát hiện, nó cư nhiên chính là con trâu rừng lúc trước.
“Lại là con trâu rừng ngu ngốc này!” Kim phụ tức giận đến muốn đánh nhau với nó: “Trả lại nữ nhi cho ta...... í? Từ từ, tại sao nữ nhi ta lại ở trên lưng trâu, hơn nữa còn có Lương Nguyên?”
“Thật đúng nha, tại sao hai người bọn họ làm được vậy.”
“Mu!” Trâu rừng vương vừa tới, đám chó rừng lập tức lui tán, trong chớp mắt liền nhìn không thấy thân ảnh, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Trâu rừng vương đắc ý dừng lại, mu mu kêu, lúc lắc đầu trông rất là kiêu ngạo.
Yêm lão ngưu là mạnh nhất, đám chó con liền cút đi xa.
“Tiểu Dục, Lương Nguyên!”Đám người Kim phụ vô cùng mừng rỡ, muốn chạy tới, rồi lại không dám tới gần trâu rừng vương.
Thân hình khổng lồ của con trâu rừng này so với nguyên đám chó rừng hồi nãy còn đáng sợ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi thả nữ nhi của ta xuống mau!” Kim phụ Kim mẫu tuy không dám tới gần, nhưng vẻ mặt cũng rất hung dữ, trong tay nắm chạy lưỡi liềm với dao phay.
“Cha, nương, mọi người tạm thời đừng vội, Tráng Tráng là con trâu tốt, nó sẽ không làm hại người khác đâu.” Kim Dục ngồi ở trên lưng trâu rừng lặng lẽ xoa xoa mông.
Trên lưng trâu rừng vương này có khối nổi lên như bướu lạc đà, cả người cơ bắp cường tráng, thịt trên lưng vừa cứng vừa chắc, ngồi lên thật sự quá khó chịu, mới ngồi có một chút mà mông nàng đã muốn bẹp thành hai mảnh.
Về sau không bao giờ ngồi lên lưng nó nữa.
Đám người Kim phụ: “......”
Tráng Tráng?
Trâu rừng vương lười phản ứng với mấy người Kim phụ, quăng cho bọn họ một cái ánh mắt ghét bỏ.
Dị loại yếu đuối còn rất xấu xí, thật cay mắt ngưu.
Chân trâu của nó gập một cái, nằm xuống ngủ trên mặt đất, Kim Dục với Lương Nguyên từ trên lưng của nó nhảy xuống, đi đến bên cạnh mấy người Kim phụ.
“Mau tới để nương xem, ai u! Trên mặt đều là vết thương, còn đổ máu, quần áo cũng bị rách, nữ nhi của nương đã chịu khổ rồi!” Kim phụ lôi kéo Kim Dục trên dưới đánh giá, đầy mặt đau lòng.
Kim phụ, Kim Hổ, Kim Kiều với cả nhà Kim Lan đều vây quanh lại đây.
“Tiểu Dục chịu khổ, hên chỉ đều là vết thương nhỏ, có thể dưỡng tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thực xin lỗi, chúng ta không có bảo vệ tốt con, sau này sẽ không như vậy nữa!”
“Này về sau chúng ta cần phải chăm sóc Tiểu Dục cẩn thận gấp bội.”
Được mọi người trong nhà quan tâm, trong lòng Kim Dục tràn đầy cảm động, nàng đơn giản kể tóm gọn lại những chuyện đã xảy ra.
Biết được lại là Lương Nguyên cứu Kim Dục, ánh mắt của mấy người Kim phụ nhìn Lương Nguyên lại trở nên khác xưa.
Kim phụ: “Tiểu Nguyên là hài tử tốt, có khả năng mạnh mẽ lại còn hiếu thuận, thật hâm mộ Hoành ca có thể có một đứa con ưu tú như vậy.”
Kim mẫu: “Nhà chúng ta còn thiếu tiểu Nguyên mấy lần ơn cứu mạng đâu, chờ về sau có chỗ ở ổn định, cần phải báo đáp thật tốt mới được.”
Một nhà Kim Lan cũng đi theo không ngừng khen.
Trước kia bọn họ ghét bỏ Lương Nguyên bao nhiêu, thì hiện tại liền thích anh bấy nhiêu, nhìn trái nhìn phải Lương Nguyên với Kim Dục, càng xem càng thấy xứng đôi.
Kim Dục Lương Nguyên, Kim Ngọc Lương Duyên*(1), tên liền rất xứng nha!
Bất quá dù cho vừa lòng Lương Nguyên đến thế nào, thì mấy người Kim mẫu cũng sẽ không nói ra, một là do tình huống hiẹn tại không cho phép nghĩ tới mấy chuyện này, hai là phải xem ý của hai đứa nhỏ như thế nào.
Trước kia hai đứa nhỏ ghét bỏ nhau như vậy, cũng không biết sau này có thích nhau được không.
-----
*(1): Trong tiếng Trung, Kim Dục Lương Nguyên /Jīnyù liángyuán/ đồng âm với Kim Ngọc Lương Duyên /Jīnyù liángyuán/ -> ý chỉ mối lương lương duyên hòa hợp, tốt đẹp, xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro