Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Nồi Mì Hạnh Phú...
Thủy Nguyệt Linh Phong
2024-11-11 13:08:02
Vẫn luôn chỉ ăn bánh bao màn thầu với thịt lợn rừng thật sự quá ngán, nghĩ tới hôm nay mấy đứa nhỏ như Kim Kiều đều bị hoảng sợ, bản thân mình cũng thèm ăn, cho nên Kim Dục liền bàn bạc với mọi người, tính theo đầu người mỗi người góp 30 văn tiền mua một chút mì sợi, một thùng nước, bảy cây xúc xích giăm bông, bảy cái trứng gà kho, sáu cây kẹo que một văn tiền hai cây cùng với một bao muối.
Kẹo que thì chia cho Kim Kiều, Lương Nguyệt, Kim Hổ, Đinh Sái, Đinh Tiêu với Kim Dục sáu người ăn, mì sợi thì dùng nồi to nấu, lúc chuẩn bị chín thì rắc thêm một chút muối, sau đó cắt nhỏ giăm bông ra bỏ vào nấu chung.
Không có chén đũa nên chờ mì nấu chính xong, mọi người cắt trứng kho ra làm đôi đặt lên trên mì, sau đó nâng nồi mì đặt lên tảng đá, mười bốn người vây quanh lại đứng chung một chỗ, tìm mấy nhánh cây sạch sẽ làm đũa cùng gắp mì trong nồi ăn, mọi người ai cũng không ghét bỏ ai.
“Cái thứ gọi là giăm bông này thật sự ăn quá ngon!”
“Trứng kho cũng rất ngon.”
“Mì sợi càng ngon, cái này gọi là gì? mì khô? Về sau có thời gian thì phải học cách làm mới được, muốn ăn cũng rất tiện.”
“Tiếc là không có dầu ăn, cơ mà lần sau chúng ta cũng có thể dùng thịt lợn rừng để nấu mì ăn, hương vị kia khẳng định càng ngon hơn nữa.”
“Cũng không cần mua giăm bông với trứng kho nữa đâu, ăn một lần là được rồi, chờ sau này kiếm được tiền rồi tính lại”
Mọi người rất là hứng thú với việc làm mì khô, mì mà bọn họ ăn trước kia đều là mì tươi vừa mới cán nên không giống như loại mì khô này, làm còn rất phiền phức. Cho nên phải chờ đến sau khi thu hoạch lương thực xong hết, thì bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi làm một ít để ăn, nguyên liệu để làm còn là bột mì thô hơi ngả đen chứ không phải bột mì tinh trắng mịn như này.
Kim phụ dùng khuỷu tay chọc chọc Kim mẫu: “Nương bọn nhỏ, bà giỏi nấu ăn, chúng ta có thể làm mì khô để bán, khẳng định có thể kiếm được nhiều tiền.”
Kim Hổ với Kim Kiều rất ủng hộ: “Kiếm được nhiều tiền là có thể mua được rất nhiều đồ ăn vừa ngon vừa lạ mắt trong pháp bảo!”
Kim Dục gật gật đầu: “Mua tới ăn không hết thì cầm đi bán, cũng có thể bán được rất nhiều tiền.”
Nàng biết làm mì khô, chờ về sau có cơ hội, nàng có thể tìm một cái cớ để dạy cho Kim mẫu.
Mấy người Kim phụ dùng sức gật đầu: “Đúng đúng đúng, có di động ở đây thì cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Lương Hoành không nhịn được cảm thán: “Trước kia ở trong nhà cũng không được ăn ngon như vậy đâu, bây giờ đang ở trong núi sâu mà còn có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy thật sự giống như đang nằm mơ.”
Lời này mọi người đều rất đồng ý, sôi nổi nhìn về phía Kim Dục: “Đây đều là nhờ phúc của tiểu Dục.”
Kim Dục khiêm tốn cười.
Đáng tiếc di động không có bán thịt, hải sản tươi với rau xanh, nàng cũng không thể tùy ý xuống bếp, bằng không nàng sẽ khiến cho mọi người biết, cái gì mới được gọi là mỹ thực chân chính, cái gì mới gọi là phúc.
Đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một trận gió lớn thổi tới, Kim Dục run lập cập, thật lạnh nha.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói với mọi người: “Trong núi cùng với bên ngoài không giống nhau, tuy rằng không có mưa, nhưng càng đi lên chỗ cao trời sẽ càng lạnh, mà quần áo trên người chúng ta quá mỏng manh, cho nên chúng ta cần phải dành ra một chút thời gian mua ít vải vóc với bông may thêm quần áo, tránh cho bị cảm lạnh.”
Kim Lan vô cùng đồng ý: “Đúng đúng, cần thiết may thêm quần áo, nhưng không phải là bây giờ, chúng ta trước đó cần phải tìm được một nơi an toàn để nghỉ ngơi một chút, rồi mới có thể bắt đầu làm quần áo.”
Mọi người gật gật đầu ủng hộ.
Bầu không khí xung quanh nồi mì rất tốt, mọi người vừa ăn vừa bàn chuyện tương lai, mọi người cùng nhau tươi cười xán lạn, vòng sáng hạnh phúc liền tỏa ra xung quanh.
Trâu rừng vương bị tiếng cười của bọn họ đánh thức, nâng mí mắt lên liếc nhìn bọn họ một cái, nồi mì tỏa ra hương thơm nồng nặc chui vào trong mũi nó, làm nó ghét bỏ dùng cái mũi phun khí.
Cái mùi gì thối muốn chết!
Cái đám dị loại này đang ăn thứ gì lạ vậy, lớn lên xấu, ăn đồ vật cũng kỳ quái, thật đáng thương nga!
Nó cảm thán xong liền nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào trong giấc mộng đẹp, trong mộng có một con trâu rừng cái đang giao phối với nó, chúng nó vừa chơi đùa vừa ăn cỏ xanh mỹ vị, vô cùng vui sướng.
"......"
Kẹo que thì chia cho Kim Kiều, Lương Nguyệt, Kim Hổ, Đinh Sái, Đinh Tiêu với Kim Dục sáu người ăn, mì sợi thì dùng nồi to nấu, lúc chuẩn bị chín thì rắc thêm một chút muối, sau đó cắt nhỏ giăm bông ra bỏ vào nấu chung.
Không có chén đũa nên chờ mì nấu chính xong, mọi người cắt trứng kho ra làm đôi đặt lên trên mì, sau đó nâng nồi mì đặt lên tảng đá, mười bốn người vây quanh lại đứng chung một chỗ, tìm mấy nhánh cây sạch sẽ làm đũa cùng gắp mì trong nồi ăn, mọi người ai cũng không ghét bỏ ai.
“Cái thứ gọi là giăm bông này thật sự ăn quá ngon!”
“Trứng kho cũng rất ngon.”
“Mì sợi càng ngon, cái này gọi là gì? mì khô? Về sau có thời gian thì phải học cách làm mới được, muốn ăn cũng rất tiện.”
“Tiếc là không có dầu ăn, cơ mà lần sau chúng ta cũng có thể dùng thịt lợn rừng để nấu mì ăn, hương vị kia khẳng định càng ngon hơn nữa.”
“Cũng không cần mua giăm bông với trứng kho nữa đâu, ăn một lần là được rồi, chờ sau này kiếm được tiền rồi tính lại”
Mọi người rất là hứng thú với việc làm mì khô, mì mà bọn họ ăn trước kia đều là mì tươi vừa mới cán nên không giống như loại mì khô này, làm còn rất phiền phức. Cho nên phải chờ đến sau khi thu hoạch lương thực xong hết, thì bọn họ mới có thời gian rảnh rỗi làm một ít để ăn, nguyên liệu để làm còn là bột mì thô hơi ngả đen chứ không phải bột mì tinh trắng mịn như này.
Kim phụ dùng khuỷu tay chọc chọc Kim mẫu: “Nương bọn nhỏ, bà giỏi nấu ăn, chúng ta có thể làm mì khô để bán, khẳng định có thể kiếm được nhiều tiền.”
Kim Hổ với Kim Kiều rất ủng hộ: “Kiếm được nhiều tiền là có thể mua được rất nhiều đồ ăn vừa ngon vừa lạ mắt trong pháp bảo!”
Kim Dục gật gật đầu: “Mua tới ăn không hết thì cầm đi bán, cũng có thể bán được rất nhiều tiền.”
Nàng biết làm mì khô, chờ về sau có cơ hội, nàng có thể tìm một cái cớ để dạy cho Kim mẫu.
Mấy người Kim phụ dùng sức gật đầu: “Đúng đúng đúng, có di động ở đây thì cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Hoành không nhịn được cảm thán: “Trước kia ở trong nhà cũng không được ăn ngon như vậy đâu, bây giờ đang ở trong núi sâu mà còn có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy thật sự giống như đang nằm mơ.”
Lời này mọi người đều rất đồng ý, sôi nổi nhìn về phía Kim Dục: “Đây đều là nhờ phúc của tiểu Dục.”
Kim Dục khiêm tốn cười.
Đáng tiếc di động không có bán thịt, hải sản tươi với rau xanh, nàng cũng không thể tùy ý xuống bếp, bằng không nàng sẽ khiến cho mọi người biết, cái gì mới được gọi là mỹ thực chân chính, cái gì mới gọi là phúc.
Đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một trận gió lớn thổi tới, Kim Dục run lập cập, thật lạnh nha.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói với mọi người: “Trong núi cùng với bên ngoài không giống nhau, tuy rằng không có mưa, nhưng càng đi lên chỗ cao trời sẽ càng lạnh, mà quần áo trên người chúng ta quá mỏng manh, cho nên chúng ta cần phải dành ra một chút thời gian mua ít vải vóc với bông may thêm quần áo, tránh cho bị cảm lạnh.”
Kim Lan vô cùng đồng ý: “Đúng đúng, cần thiết may thêm quần áo, nhưng không phải là bây giờ, chúng ta trước đó cần phải tìm được một nơi an toàn để nghỉ ngơi một chút, rồi mới có thể bắt đầu làm quần áo.”
Mọi người gật gật đầu ủng hộ.
Bầu không khí xung quanh nồi mì rất tốt, mọi người vừa ăn vừa bàn chuyện tương lai, mọi người cùng nhau tươi cười xán lạn, vòng sáng hạnh phúc liền tỏa ra xung quanh.
Trâu rừng vương bị tiếng cười của bọn họ đánh thức, nâng mí mắt lên liếc nhìn bọn họ một cái, nồi mì tỏa ra hương thơm nồng nặc chui vào trong mũi nó, làm nó ghét bỏ dùng cái mũi phun khí.
Cái mùi gì thối muốn chết!
Cái đám dị loại này đang ăn thứ gì lạ vậy, lớn lên xấu, ăn đồ vật cũng kỳ quái, thật đáng thương nga!
Nó cảm thán xong liền nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào trong giấc mộng đẹp, trong mộng có một con trâu rừng cái đang giao phối với nó, chúng nó vừa chơi đùa vừa ăn cỏ xanh mỹ vị, vô cùng vui sướng.
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro