Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Rốt Cuộc Thì Cũ...
Thủy Nguyệt Linh Phong
2024-11-11 13:08:02
Kim mẫu vui sướng hài lòng nhìn bạc trong tay: “Có thể lấy được nhiêu đây bạc mà không bị lão thái thái phát hiện thì cũng tốt rồi, đừng ghét bỏ.”
Bà lấy ra ba lượng bạc được phân lần trước, cộng vô thì nhà bà cũng có năm lượng bạc.
“Nhiêu đây bạc nếu dùng tiết kiệm thì cũng đủ để tới Bách Thú sơn rồi, nhưng đến khi tới nơi thì chúng ta cũng không còn bạc nữa.” Tâm trạng Kim mẫu đột nhiên trở nên nặng nề.
Kim Dục trấn an bà: “Nương, chúng ta có thể sống sót được cũng là tốt rồi, người khác cũng chưa chắc có thể sống tốt bằng chúng ta đâu! Chuyện tiền bạc thì chúng ta tính sau, trời sẽ không tuyệt đường người sống đúng không?”
Nàng ghé sát vào tai Kim mẫu, nói nhỏ: “Nương, con muốn ăn cơm, chúng ta mua một ít gạo đi, còn nước thì mua nhiều chút để chúng ta tắm giặt sạch sẽ, trên người quá bẩn sẽ dễ dàng nhiễm bệnh, còn có nương, con với Kiều Kiều dù sao cũng là con gái, không thể giống như nam nhân được.”
Vẫn luôn không tắm rửa cả người vừa dơ vừa khó chịu, đi đường nhiều ngày mồ hôi cũng luôn chảy không ngừng, trên người ngứa muốn chết đặc biệt là thân dưới, nếu lại không tắm thì nàng có thể sẽ phát điên mất!
Nàng thật sự quá nhớ vòi tắm hoa sen ở hiện đại!
Còn có nội y quần lót.
Cũng may vì thân thể có vấn đề nên nàng còn không có tới kinh nguyệt, bằng không cái kia tới lại càng khó chịu.
Không thể tắm toàn thân thì tùy tiện lau lau nơi đó cũng tốt nha!
Kim mẫu cảm thấy đại nữ nhi nói có lý, bà cũng là nữ nhân, tự nhiên cũng hiểu được phương diện kia xấu hổ, vì thế dùng sức gật đầu: “Ừ, tắm, chúng ta đều phải tắm sạch sẽ.”
Kim Dục lại nói: “Con có thể dẫn theo tiểu Nguyệt đi cùng được không? Dù sao Lương gia trừ bỏ cô bé thì đều là nam nhân, tiểu Nguyệt lại còn bị ngốc, chuyện ở phương diện kia cô bé cũng không hiểu, Lương Nguyên với Lương bá bá đều không tiện dạy cho muội ấy.”
Kim mẫu nhìn Lương Nguyệt, thấy tiểu cô nương cười đến ngây thơ đáng yêu, liền gật gật đầu: “Có thể, mua đủ đồ vật rồi thì con đi kêu con bé.”
“Ai! Nương, người thật tốt!”
Sau khi nhanh chóng mua đầy đủ đồ vật, Kim Dục liền đi gọi Lương Nguyệt, dẫn cô bé đi theo Kim mẫu, Kim Lan, Kim Kiều mấy người đi ra sau miếu, nơi đó có cánh cửa, mở cửa đi ra ngoài chính là sau núi.
Tránh để cho khinh nhờn thần linh, Kim Dục năm người không có tắm ở miếu, mà là đi ra sau núi tìm vị trí ở gần đó.
Mấy người vừa mới đi, Lương Nguyên liền cùng Lương Hoành nói một tiếng, đứng dậy đi ra sau miếu lên núi, tìm một chỗ cách mấy người không xa đứng gác.
Trong lòng hắn rất cảm kích Kim Dục.
Muội muội là do hắn với cha nuôi lớn, đánh răng rửa mặt cũng đều là hai người lo, khi còn nhỏ thì như vậy cũng được, nhưng sau này muội muội lớn dần lên, có rất nhiều chuyện bọn họ không tiện hỗ trợ, dù sao thì nam nữ cũng có khác biệt.
Cô nương Kim Dục này thật sự là cùng người tên Kim Dục ban đầu không giống nhau.
Trong điện thoại di động có bán vải bông tinh khiết, chất liệu giống như vải bông thông thường được bán trong tiệm vải ở thời đại này, năm văn tiền một thước, đều là thuần sắc, có sáu màu: Đen, trắng, xám, lam, xanh dương với đỏ.
Kim mẫu mua một thước, cắt thành năm mảnh nhỏ, mỗi người một cái.
Sau khi tắm xong, Kim mẫu nói: “Trong pháp bảo có bán bông, giá cả cũng giống với giá lúc trước chúng ta mua trên trấn, qua mấy tháng nữa thời tiết sẽ thay đổi, chúng ta có thể mua một ít tới làm áo bông.”
Bọn họ mang theo đều là y phục mỏng, bởi vì không có nước giặt nên đã dơ đến mức nhìn không ra là cái gì. Nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể mua vải tới làm quần áo mới, một là vì không có nhiều tiền, hai là vì không có thời gian, ba là do những người đang đi trên đường ăn mặc vừa dơ vừa rách rưới, nếu chỉ có bọn họ ăn mặc sạch sẽ, thì sẽ dễ thu hút sự chú ý mang đến mầm tai họa.
Nên đợi đến khi tới được chỗ không có nạn hạn hán không có dân chạy nạn rồi thì bọn họ lại làm quần áo, tắm giặt sạch sẽ.
Đồ vật mua được từ trong di động đóng gói với thùng nước đều rất khác lạ, nên bọn họ không thể mang theo trên người cũng không thể ném bậy bạ, vì thế mọi người liền đem lương thực cất vào sọt, nước thì đổ vào túi với bình hồ lô, sau đó thiêu hết bao đóng gói với vỏ thùng.
Buổi tối, mọi người làm hai cái bếp lửa, một cái dùng để chưng bánh bao màn thầu, một cái dùng để chưng cơm.
Bà lấy ra ba lượng bạc được phân lần trước, cộng vô thì nhà bà cũng có năm lượng bạc.
“Nhiêu đây bạc nếu dùng tiết kiệm thì cũng đủ để tới Bách Thú sơn rồi, nhưng đến khi tới nơi thì chúng ta cũng không còn bạc nữa.” Tâm trạng Kim mẫu đột nhiên trở nên nặng nề.
Kim Dục trấn an bà: “Nương, chúng ta có thể sống sót được cũng là tốt rồi, người khác cũng chưa chắc có thể sống tốt bằng chúng ta đâu! Chuyện tiền bạc thì chúng ta tính sau, trời sẽ không tuyệt đường người sống đúng không?”
Nàng ghé sát vào tai Kim mẫu, nói nhỏ: “Nương, con muốn ăn cơm, chúng ta mua một ít gạo đi, còn nước thì mua nhiều chút để chúng ta tắm giặt sạch sẽ, trên người quá bẩn sẽ dễ dàng nhiễm bệnh, còn có nương, con với Kiều Kiều dù sao cũng là con gái, không thể giống như nam nhân được.”
Vẫn luôn không tắm rửa cả người vừa dơ vừa khó chịu, đi đường nhiều ngày mồ hôi cũng luôn chảy không ngừng, trên người ngứa muốn chết đặc biệt là thân dưới, nếu lại không tắm thì nàng có thể sẽ phát điên mất!
Nàng thật sự quá nhớ vòi tắm hoa sen ở hiện đại!
Còn có nội y quần lót.
Cũng may vì thân thể có vấn đề nên nàng còn không có tới kinh nguyệt, bằng không cái kia tới lại càng khó chịu.
Không thể tắm toàn thân thì tùy tiện lau lau nơi đó cũng tốt nha!
Kim mẫu cảm thấy đại nữ nhi nói có lý, bà cũng là nữ nhân, tự nhiên cũng hiểu được phương diện kia xấu hổ, vì thế dùng sức gật đầu: “Ừ, tắm, chúng ta đều phải tắm sạch sẽ.”
Kim Dục lại nói: “Con có thể dẫn theo tiểu Nguyệt đi cùng được không? Dù sao Lương gia trừ bỏ cô bé thì đều là nam nhân, tiểu Nguyệt lại còn bị ngốc, chuyện ở phương diện kia cô bé cũng không hiểu, Lương Nguyên với Lương bá bá đều không tiện dạy cho muội ấy.”
Kim mẫu nhìn Lương Nguyệt, thấy tiểu cô nương cười đến ngây thơ đáng yêu, liền gật gật đầu: “Có thể, mua đủ đồ vật rồi thì con đi kêu con bé.”
“Ai! Nương, người thật tốt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nhanh chóng mua đầy đủ đồ vật, Kim Dục liền đi gọi Lương Nguyệt, dẫn cô bé đi theo Kim mẫu, Kim Lan, Kim Kiều mấy người đi ra sau miếu, nơi đó có cánh cửa, mở cửa đi ra ngoài chính là sau núi.
Tránh để cho khinh nhờn thần linh, Kim Dục năm người không có tắm ở miếu, mà là đi ra sau núi tìm vị trí ở gần đó.
Mấy người vừa mới đi, Lương Nguyên liền cùng Lương Hoành nói một tiếng, đứng dậy đi ra sau miếu lên núi, tìm một chỗ cách mấy người không xa đứng gác.
Trong lòng hắn rất cảm kích Kim Dục.
Muội muội là do hắn với cha nuôi lớn, đánh răng rửa mặt cũng đều là hai người lo, khi còn nhỏ thì như vậy cũng được, nhưng sau này muội muội lớn dần lên, có rất nhiều chuyện bọn họ không tiện hỗ trợ, dù sao thì nam nữ cũng có khác biệt.
Cô nương Kim Dục này thật sự là cùng người tên Kim Dục ban đầu không giống nhau.
Trong điện thoại di động có bán vải bông tinh khiết, chất liệu giống như vải bông thông thường được bán trong tiệm vải ở thời đại này, năm văn tiền một thước, đều là thuần sắc, có sáu màu: Đen, trắng, xám, lam, xanh dương với đỏ.
Kim mẫu mua một thước, cắt thành năm mảnh nhỏ, mỗi người một cái.
Sau khi tắm xong, Kim mẫu nói: “Trong pháp bảo có bán bông, giá cả cũng giống với giá lúc trước chúng ta mua trên trấn, qua mấy tháng nữa thời tiết sẽ thay đổi, chúng ta có thể mua một ít tới làm áo bông.”
Bọn họ mang theo đều là y phục mỏng, bởi vì không có nước giặt nên đã dơ đến mức nhìn không ra là cái gì. Nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể mua vải tới làm quần áo mới, một là vì không có nhiều tiền, hai là vì không có thời gian, ba là do những người đang đi trên đường ăn mặc vừa dơ vừa rách rưới, nếu chỉ có bọn họ ăn mặc sạch sẽ, thì sẽ dễ thu hút sự chú ý mang đến mầm tai họa.
Nên đợi đến khi tới được chỗ không có nạn hạn hán không có dân chạy nạn rồi thì bọn họ lại làm quần áo, tắm giặt sạch sẽ.
Đồ vật mua được từ trong di động đóng gói với thùng nước đều rất khác lạ, nên bọn họ không thể mang theo trên người cũng không thể ném bậy bạ, vì thế mọi người liền đem lương thực cất vào sọt, nước thì đổ vào túi với bình hồ lô, sau đó thiêu hết bao đóng gói với vỏ thùng.
Buổi tối, mọi người làm hai cái bếp lửa, một cái dùng để chưng bánh bao màn thầu, một cái dùng để chưng cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro