Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Thực Lực Thật S...
Thủy Nguyệt Linh Phong
2024-11-11 13:08:02
Kim Dục và mọi người nghe được tiếng hét liền vội vàng đứng dậy, lấy hết đồ đạc của mình nhanh chóng chạy ra ngoài bằng cửa sau của căn nhà.
Quay đầu giương mắt nhìn thì thấy cửa thôn bên kia ánh lửa tận trời, nơi nơi đều là tiếng hét thảm thiết.
Trong bóng đêm, có hai tên sơn tặc cầm đầu cưỡi ngựa, vung đại đao lên ra lệnh cho đám sơn tặc tiểu đệ phía sau đốt phá, giết chóc cướp đoạt, đi ngang qua căn nhà nào thì đốt luôn căn nhà ấy, nhìn thấy nữ nhân thì mặc kệ xấu hay đẹp đều bắt lại.
Ở tạm trong thôn nhóm người lưu dân hoảng loạn chạy trốn, một người không chú ý đã bị chém rớt đầu.
Một màn này kích thích hai mắt Kim Dục, khiến nàng tức giận đến mức cả người phát run.
“Súc sinh!”
“Tiểu Dục, đừng nhìn, nhanh chạy trốn.” Kim mẫu giữ chặt tay nàng một đường chạy như điên.
Lương Hoành chân cẳng không nhanh nhẹn chạy bất động, Lương Nguyên cõng ông chạy.
Kim phụ lôi kéo Kim Hổ cùng Kim Kiều, Kim Lan che chở Lương Nguyệt, đoàn người hỗ trợ lẫn nhau toàn lực chạy trốn, nhưng ở phía sau thôn là một cái sườn núi, nên cần phải chạy sang phía bên kia của sườn núi mới có thể ra ngoài.
Lên núi vô cùng khó khăn, lại không có chỗ để ẩn nấp, đẩy xe rất bất tiện nên họ chỉ đành phải bỏ xe, cầm lương thực, cõng nồi chén, xách theo túi chạy nhanh lên núi.
Nhưng liền tính là như vậy, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh bằng sơn tặc.
Những tên sơn tặc đó rất nhanh đã thiêu đốt xong tất cả nhà ở, khiêng nữ nhân mới bắt được lên vai, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy trên sườn núi có bóng người, cười man rợ đuổi theo.
Mắt thấy rất nhanh bọn họ sẽ bị những tên này đuổi kịp, đáy mắt Lương Nguyên hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn buông ra Lương Hoành, nói với đám người Kim phụ một tiếng: “Làm phiền bảo vệ cha ta cùng muội muội, tất cả tiếp tục chạy về phía trước đừng quay đầu lại, tìm một chỗ trốn đi, phía sau để ta giải quyết.”
Vừa nói xong, không đợi đám người Kim phụ mở miệng, hắn đeo cung tên, cầm dao phay, chạy xuống sườn núi.
“Lương Nguyên, con quay về cho cha!” Lương Hoành cả kinh hô to.
“Ca, ca!” Lương Nguyệt không rõ nguyên do cũng đi theo hô to, kêu kêu liền muốn chạy theo Lương Nguyên, bị Đinh Tiêu giữ chặt lại.
Thấy Lương Nguyên không quay đầu lại, Lương Hoành trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, ông oán hận đánh vào chỗ chân bị đứt một quyền.
Lại là như vậy.
Lần trước dẫn dụ giặc cỏ rời đi, lần này thì trực tiếp đối đầu sơn tặc.
Mỗi lần đều là nhi tử bảo vệ ông.
Ông chính là đồ vô dụng.
Lương Hoành biết rõ chính mình đi theo qua cũng chỉ biết liên lụy nhi tửi, liền cắn chặt răng kéo qua Lương Nguyệt, ở đám người Kim phụ trợ giúp phía sau, dốc toàn lực chạy nhanh về phía trước.
Lương Nguyên không có hấp tấp trực tiếp chạy đến trước mặt bọn sơn tặc, mà tìm một nơi ẩn nấp thích hợp để bắn tên.
Lần trước khi hắn dẫn giặc cỏ rời đi còn chưa trùng sinh, cung tên đưa cho cha để phòng phân, lần này cầm cung tên trong tay, hắn lại có kinh nghiệm trên chiến trường ở đời trước, thực lực của hắn ở hiện tại đã khác xưa.
“Vụt!”
Một mũi tên bắn ra.
“Phốc!” Tên sơn tặc cưỡi ngựa đằng trước liền bị một mũi tên xuyên thủng cổ họng, hắn cùng với nữ nhân trên lưng ngựa đều cùng nhau ngã xuống đất.
“Nhị đương gia!”
Nhóm sơn tặc lập tức hỗn loạn, có tên nhìn khắp nơi tìm người, có tên giận dữ chửi bới.
Vụt! Vụt! Vụt!
Lương Nguyên lại bắn ra ba cái mũi tên, giết chết ba tên sơn tặc.
Tổng cộng có bốn cái mũi tên, toàn bộ đã được dùng hết.
Không có mũi tên để sử dụng, Lương Nguyên đeo cung lên lưng, thừa lúc bọn cướp sợ hãi, lợi dụng bóng đêm chạy nhanh qua đi, vung dao phay giết chết một tên sơn tặc, đoạt đao của tên đó, đại sát tứ phương.
Một tiếng lại một tiếng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời đêm.
Đang ở chạy trốn phía trước, đám người Kim Dục bị cả kinh sôi nổi quay đầu lại, đứng ở nửa trên sườn núi nương theo ánh sáng trong đêm cùng ánh lửa thấy được hình ảnh Lương Nguyên chém giết sơn tặc.
Động tác hắn nhanh nhẹn, ra đòn nhanh chuẩn tàn nhẫn, một đao chém chết một người, giống như một sát thần đã trải qua trăm trận chiến.
“Tại sao Lương Nguyên lại lợi hại như vậy?” Kim phụ vô cùng kinh ngạc, ông nhìn về phía Lương Hoành, thấy đối phương cũng mang bộ mặt khiếp sợ, hỏi: “Lương Nguyên vẫn luôn là như vậy sao?”
Lương Hoành thất thần lắc đầu: “Không…… Không phải……”
Ông dạy ra nhi tử không có lợi hại như vậy.
Kim Dục mang vẻ mặt sùng bái nhìn Lương Nguyên giết sơn tặc, nghĩ thầm, chẳng lẽ Lương Nguyên đời trước là đại tướng quân?
Thật mẹ nó ngầu quá đi!
Nhìn thấy bảy tám tên sơn tặc đang tránh Lương Nguyên mà chạy về phía bên này, nàng quay lại nói với mọi người: “Chạy mau, có sơn tặc đuổi theo, Lương Nguyên lợi hại như vậy sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta chạy nhanh tìm chỗ trốn đi, đừng cho hắn thêm phiền phức”
Tay Kim mẫu run run: “Đúng, đúng, chúng ta tìm một chỗ trốn đi, đừng gây phiền phức cho Tiểu Nguyên.”
Khẩn trương liền không gọi tên đầy đủ của Lương Nguyên.
Tên nhóc này quá hung ác!
Đoàn người lại tiếp tục chạy trốn, bọn họ này nhóm người có yếu có tàn, chạy không lại đám sơn tặc phía sau, hai bên khoảng cách dần dần rút ngắn lại.
Lương Nguyên một đao chém đứt cổ một tên sơn tặc, từ trên người sơn tặc nhổ xuống hai cái mũi tên, mặc kệ mấy người phụ nữ bị sơn tặc bắt phía sau, xoay người nhìn thấy sườn núi bên kia có một vài tên sơn tặc đang đuổi theo, lập tức chạy như điên theo qua, đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng, giống như một con sói hoang.
Quay đầu giương mắt nhìn thì thấy cửa thôn bên kia ánh lửa tận trời, nơi nơi đều là tiếng hét thảm thiết.
Trong bóng đêm, có hai tên sơn tặc cầm đầu cưỡi ngựa, vung đại đao lên ra lệnh cho đám sơn tặc tiểu đệ phía sau đốt phá, giết chóc cướp đoạt, đi ngang qua căn nhà nào thì đốt luôn căn nhà ấy, nhìn thấy nữ nhân thì mặc kệ xấu hay đẹp đều bắt lại.
Ở tạm trong thôn nhóm người lưu dân hoảng loạn chạy trốn, một người không chú ý đã bị chém rớt đầu.
Một màn này kích thích hai mắt Kim Dục, khiến nàng tức giận đến mức cả người phát run.
“Súc sinh!”
“Tiểu Dục, đừng nhìn, nhanh chạy trốn.” Kim mẫu giữ chặt tay nàng một đường chạy như điên.
Lương Hoành chân cẳng không nhanh nhẹn chạy bất động, Lương Nguyên cõng ông chạy.
Kim phụ lôi kéo Kim Hổ cùng Kim Kiều, Kim Lan che chở Lương Nguyệt, đoàn người hỗ trợ lẫn nhau toàn lực chạy trốn, nhưng ở phía sau thôn là một cái sườn núi, nên cần phải chạy sang phía bên kia của sườn núi mới có thể ra ngoài.
Lên núi vô cùng khó khăn, lại không có chỗ để ẩn nấp, đẩy xe rất bất tiện nên họ chỉ đành phải bỏ xe, cầm lương thực, cõng nồi chén, xách theo túi chạy nhanh lên núi.
Nhưng liền tính là như vậy, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh bằng sơn tặc.
Những tên sơn tặc đó rất nhanh đã thiêu đốt xong tất cả nhà ở, khiêng nữ nhân mới bắt được lên vai, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy trên sườn núi có bóng người, cười man rợ đuổi theo.
Mắt thấy rất nhanh bọn họ sẽ bị những tên này đuổi kịp, đáy mắt Lương Nguyên hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn buông ra Lương Hoành, nói với đám người Kim phụ một tiếng: “Làm phiền bảo vệ cha ta cùng muội muội, tất cả tiếp tục chạy về phía trước đừng quay đầu lại, tìm một chỗ trốn đi, phía sau để ta giải quyết.”
Vừa nói xong, không đợi đám người Kim phụ mở miệng, hắn đeo cung tên, cầm dao phay, chạy xuống sườn núi.
“Lương Nguyên, con quay về cho cha!” Lương Hoành cả kinh hô to.
“Ca, ca!” Lương Nguyệt không rõ nguyên do cũng đi theo hô to, kêu kêu liền muốn chạy theo Lương Nguyên, bị Đinh Tiêu giữ chặt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Lương Nguyên không quay đầu lại, Lương Hoành trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, ông oán hận đánh vào chỗ chân bị đứt một quyền.
Lại là như vậy.
Lần trước dẫn dụ giặc cỏ rời đi, lần này thì trực tiếp đối đầu sơn tặc.
Mỗi lần đều là nhi tử bảo vệ ông.
Ông chính là đồ vô dụng.
Lương Hoành biết rõ chính mình đi theo qua cũng chỉ biết liên lụy nhi tửi, liền cắn chặt răng kéo qua Lương Nguyệt, ở đám người Kim phụ trợ giúp phía sau, dốc toàn lực chạy nhanh về phía trước.
Lương Nguyên không có hấp tấp trực tiếp chạy đến trước mặt bọn sơn tặc, mà tìm một nơi ẩn nấp thích hợp để bắn tên.
Lần trước khi hắn dẫn giặc cỏ rời đi còn chưa trùng sinh, cung tên đưa cho cha để phòng phân, lần này cầm cung tên trong tay, hắn lại có kinh nghiệm trên chiến trường ở đời trước, thực lực của hắn ở hiện tại đã khác xưa.
“Vụt!”
Một mũi tên bắn ra.
“Phốc!” Tên sơn tặc cưỡi ngựa đằng trước liền bị một mũi tên xuyên thủng cổ họng, hắn cùng với nữ nhân trên lưng ngựa đều cùng nhau ngã xuống đất.
“Nhị đương gia!”
Nhóm sơn tặc lập tức hỗn loạn, có tên nhìn khắp nơi tìm người, có tên giận dữ chửi bới.
Vụt! Vụt! Vụt!
Lương Nguyên lại bắn ra ba cái mũi tên, giết chết ba tên sơn tặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổng cộng có bốn cái mũi tên, toàn bộ đã được dùng hết.
Không có mũi tên để sử dụng, Lương Nguyên đeo cung lên lưng, thừa lúc bọn cướp sợ hãi, lợi dụng bóng đêm chạy nhanh qua đi, vung dao phay giết chết một tên sơn tặc, đoạt đao của tên đó, đại sát tứ phương.
Một tiếng lại một tiếng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời đêm.
Đang ở chạy trốn phía trước, đám người Kim Dục bị cả kinh sôi nổi quay đầu lại, đứng ở nửa trên sườn núi nương theo ánh sáng trong đêm cùng ánh lửa thấy được hình ảnh Lương Nguyên chém giết sơn tặc.
Động tác hắn nhanh nhẹn, ra đòn nhanh chuẩn tàn nhẫn, một đao chém chết một người, giống như một sát thần đã trải qua trăm trận chiến.
“Tại sao Lương Nguyên lại lợi hại như vậy?” Kim phụ vô cùng kinh ngạc, ông nhìn về phía Lương Hoành, thấy đối phương cũng mang bộ mặt khiếp sợ, hỏi: “Lương Nguyên vẫn luôn là như vậy sao?”
Lương Hoành thất thần lắc đầu: “Không…… Không phải……”
Ông dạy ra nhi tử không có lợi hại như vậy.
Kim Dục mang vẻ mặt sùng bái nhìn Lương Nguyên giết sơn tặc, nghĩ thầm, chẳng lẽ Lương Nguyên đời trước là đại tướng quân?
Thật mẹ nó ngầu quá đi!
Nhìn thấy bảy tám tên sơn tặc đang tránh Lương Nguyên mà chạy về phía bên này, nàng quay lại nói với mọi người: “Chạy mau, có sơn tặc đuổi theo, Lương Nguyên lợi hại như vậy sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta chạy nhanh tìm chỗ trốn đi, đừng cho hắn thêm phiền phức”
Tay Kim mẫu run run: “Đúng, đúng, chúng ta tìm một chỗ trốn đi, đừng gây phiền phức cho Tiểu Nguyên.”
Khẩn trương liền không gọi tên đầy đủ của Lương Nguyên.
Tên nhóc này quá hung ác!
Đoàn người lại tiếp tục chạy trốn, bọn họ này nhóm người có yếu có tàn, chạy không lại đám sơn tặc phía sau, hai bên khoảng cách dần dần rút ngắn lại.
Lương Nguyên một đao chém đứt cổ một tên sơn tặc, từ trên người sơn tặc nhổ xuống hai cái mũi tên, mặc kệ mấy người phụ nữ bị sơn tặc bắt phía sau, xoay người nhìn thấy sườn núi bên kia có một vài tên sơn tặc đang đuổi theo, lập tức chạy như điên theo qua, đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng, giống như một con sói hoang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro