Mang Theo Hệ Thống Giao Dịch Trở Về Cổ Đại Làm Giàu
Chương 6
Mâm Xôi
2024-07-21 14:19:42
Nhanh chóng kéo giỏ tới, hái hết mộc nhĩ ở trên khúc cây về, chỗ này cũng phải được 5 cân mộc nhĩ tươi đó, cái này về cần phải phơi khô lại mới ăn được, cô nghe nói ăn tươi thì có độc.
Không biết có phải không, nhưng tốt nhất cứ phơi khô rồi ăn sau.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, phải mau chóng trở về nhà trước khi ông bà về, cô nhanh chóng cõng giỏ nấm bước nhanh theo đường mòn trở về, cũng may đi đường không gặp ai, nếu không lại sẽ bị phát hiện rồi
Về tới nhà lấy tầm tre ông nội đan để phơi đồ, đổ hết mộc nhĩ và nấm hương ra để lên giàn phơi, cái này chút nữa phải cất lên cao, nếu không ông bà mà thấy chỉ sợ lại mắng cô một trận.
Phi tang tất cả chứng cứ, cô mới lấy chút rau dại mà mình hái được bên đường ra rửa sạch, lại bốc một nắm bột ngô nhỏ, nấu cháo ngô rau dại, buổi tối không cần làm việc nên ở đây chỉ ăn như thế thôi, cô là sợ ông bà đói bụng không có sức mới thêm bột ngô vào, chứ nếu không như nhà khác còn không ăn tối.
Vậy mới thấy cuộc sống trong núi vất vả như thế nào, ở hiện đại đồ ăn dư thừa, có khi ăn thịt còn cảm thấy quá ngán, đồ thừa thì đổ đi, nhưng ở chỗ này, đến váng dầu còn không có nói gì tới đồ ăn đổ đi chứ, mọi thứ đều là tận dụng triệt để.
" Ông bà, cháu cũng khỏe rồi, ngày mai cháu cùng Tú Vân tỷ lên núi đào rau dại nhé" Hứa Vi Vi thận trọng nói
" Không được, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi" Bà nội nói
" Bà ơi, cháu khỏe thật rồi mà, nếu cứ ở trong nhà chắc cháu sẽ ốm thêm đó, cháu chỉ đi tới bìa rừng chỗ đào cỏ thôi, không đi lên sườn núi đâu" Hứa Vi Vi bắt đầu mè nhèo
" Thôi được rồi, nhưng mà nhớ chỉ đi theo Tú Vân thôi không được đi linh tinh nhớ chưa" Bà nội Hứa biết cháu mình là đứa không chịu ngồi yên, bắt nó ngồi ở nhà một ngày như thế này đã là cực hạn rồi, nên đành phải đồng ý
" Vâng cháu biết rồi ạ, ông bà hai người mau ăn đi ạ" Hứa Vi Vi mừng như điên nhảy nhót, làm cho hai ông bà chỉ biết cười lắc đầu
Hai ông bà tuy chỉ mới hơn 50 tuổi nhưng người gầy còm, tóc bạc trắng đầu, Hứa Vi Vi nhìn chì biết đỏ mắt, nhưng cuộc sống của mọi người ở đây đa số đều như vậy, chính vì thế cô phải cố gắng kiếm tiền để hai ông bà hướng phúc
Buổi sáng chờ hai người đi làm, cô lại mang cái phiên tre phơi dở hôm qua ra để phơi nắng cho khô tiếp. Sau đó mang giỏ tới nhà Tú Vân tý để rủ tỷ ấy đi cùng lên núi, cô cần tranh thủ hai thêm mộc nhĩ để phơi khô thêm.
Theo trí nhớ đi tới nhà Tú Vân tỷ, thấy thím Lâm và Tú Vân tỷ đang quét sân phơi đồ:" Thím ơi, Tú Vân tỷ"
" Ôi chao Vi Vi con đến à, đã khỏe hẳn chưa mà đã đi ra ngoài thế" Thím Lâm thấy cô thì đi tới lo lắng hỏi
" Thím con khỏe lắm rồi, sáng nay con sang rủ Tú Vân tỷ đào rau dại ạ" Hứa Vi Vi vui vẻ nói
" Cái đứa này, con đúng là không chịu ngồi yên tý nào" Thím Lâm biết tính cách của Hứa Vi Vi nên cũng không có biện pháp nào cả, đành phải dặn dò đi dặn dò lại cô cẩn thận chủ ý an toàn
" Vi Vi, vậy chút nữa đi theo chị đó, đừng chạy linh tinh" Tú Vân cũng nói
" Vâng vâng em đã biết, chị cứ yên tâm đi" Hứa Vi Vi cam đoan nói
Không biết có phải không, nhưng tốt nhất cứ phơi khô rồi ăn sau.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, phải mau chóng trở về nhà trước khi ông bà về, cô nhanh chóng cõng giỏ nấm bước nhanh theo đường mòn trở về, cũng may đi đường không gặp ai, nếu không lại sẽ bị phát hiện rồi
Về tới nhà lấy tầm tre ông nội đan để phơi đồ, đổ hết mộc nhĩ và nấm hương ra để lên giàn phơi, cái này chút nữa phải cất lên cao, nếu không ông bà mà thấy chỉ sợ lại mắng cô một trận.
Phi tang tất cả chứng cứ, cô mới lấy chút rau dại mà mình hái được bên đường ra rửa sạch, lại bốc một nắm bột ngô nhỏ, nấu cháo ngô rau dại, buổi tối không cần làm việc nên ở đây chỉ ăn như thế thôi, cô là sợ ông bà đói bụng không có sức mới thêm bột ngô vào, chứ nếu không như nhà khác còn không ăn tối.
Vậy mới thấy cuộc sống trong núi vất vả như thế nào, ở hiện đại đồ ăn dư thừa, có khi ăn thịt còn cảm thấy quá ngán, đồ thừa thì đổ đi, nhưng ở chỗ này, đến váng dầu còn không có nói gì tới đồ ăn đổ đi chứ, mọi thứ đều là tận dụng triệt để.
" Ông bà, cháu cũng khỏe rồi, ngày mai cháu cùng Tú Vân tỷ lên núi đào rau dại nhé" Hứa Vi Vi thận trọng nói
" Không được, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi" Bà nội nói
" Bà ơi, cháu khỏe thật rồi mà, nếu cứ ở trong nhà chắc cháu sẽ ốm thêm đó, cháu chỉ đi tới bìa rừng chỗ đào cỏ thôi, không đi lên sườn núi đâu" Hứa Vi Vi bắt đầu mè nhèo
" Thôi được rồi, nhưng mà nhớ chỉ đi theo Tú Vân thôi không được đi linh tinh nhớ chưa" Bà nội Hứa biết cháu mình là đứa không chịu ngồi yên, bắt nó ngồi ở nhà một ngày như thế này đã là cực hạn rồi, nên đành phải đồng ý
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vâng cháu biết rồi ạ, ông bà hai người mau ăn đi ạ" Hứa Vi Vi mừng như điên nhảy nhót, làm cho hai ông bà chỉ biết cười lắc đầu
Hai ông bà tuy chỉ mới hơn 50 tuổi nhưng người gầy còm, tóc bạc trắng đầu, Hứa Vi Vi nhìn chì biết đỏ mắt, nhưng cuộc sống của mọi người ở đây đa số đều như vậy, chính vì thế cô phải cố gắng kiếm tiền để hai ông bà hướng phúc
Buổi sáng chờ hai người đi làm, cô lại mang cái phiên tre phơi dở hôm qua ra để phơi nắng cho khô tiếp. Sau đó mang giỏ tới nhà Tú Vân tý để rủ tỷ ấy đi cùng lên núi, cô cần tranh thủ hai thêm mộc nhĩ để phơi khô thêm.
Theo trí nhớ đi tới nhà Tú Vân tỷ, thấy thím Lâm và Tú Vân tỷ đang quét sân phơi đồ:" Thím ơi, Tú Vân tỷ"
" Ôi chao Vi Vi con đến à, đã khỏe hẳn chưa mà đã đi ra ngoài thế" Thím Lâm thấy cô thì đi tới lo lắng hỏi
" Thím con khỏe lắm rồi, sáng nay con sang rủ Tú Vân tỷ đào rau dại ạ" Hứa Vi Vi vui vẻ nói
" Cái đứa này, con đúng là không chịu ngồi yên tý nào" Thím Lâm biết tính cách của Hứa Vi Vi nên cũng không có biện pháp nào cả, đành phải dặn dò đi dặn dò lại cô cẩn thận chủ ý an toàn
" Vi Vi, vậy chút nữa đi theo chị đó, đừng chạy linh tinh" Tú Vân cũng nói
" Vâng vâng em đã biết, chị cứ yên tâm đi" Hứa Vi Vi cam đoan nói
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro