Mang Theo Không Gian Ẩn Cư Trong Núi Sâu, Tướng Quân Luôn Đến Làm Phiền

Chương 15

2024-10-01 14:26:57

Vì sức hút của suối nước nóng quá lớn, khi Tô Vị Hi dưỡng thương ở lưng, Tô cha đã dành vài ngày để dọn dẹp khu vực suối.

Cuối cùng, sau năm ngày dọn dẹp, ông đã loại bỏ hết các yếu tố nguy hiểm và cả ba người có thể thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng. Ngày thứ sáu, cả nhà cùng nhau đi tắm suối, mang theo không ít đồ ăn.

Tô Vị Hi biết điều, ngâm mình một lát rồi mượn cớ về trước để nấu cơm, để lại không gian riêng cho cha mẹ. Dù sao cô cũng rất mong chờ có thêm em trai hoặc em gái, nên chủ động để họ có thời gian bên nhau.

Sau đó, ba người tiếp tục khám phá dãy núi phía nam, nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt ngoài một số loài hoa và cây cỏ. Không có dấu hiệu của thú lớn.

Một hôm, khi Tô Vị Hi lại vô tình trượt ngã, lần này cô thực sự gặp may khi nhổ lên một cây nhân sâm. Lúc đó, khi đứng dậy, cô vô tình bám vào một nhúm cỏ và nhổ chúng lên. Tô mẹ ngay lập tức nhận ra đó là nhân sâm.

Dù Tô mẹ là bác sĩ phụ sản ở kiếp trước, nhưng bà cũng có kiến thức về y học cổ truyền, từng theo học một thầy thuốc danh tiếng. Cả ba người cùng nhau đào lên, dù không phải là nhân sâm ngàn năm như Tô Vị Hi mong đợi, nhưng một cây nhân sâm trăm năm cũng là báu vật.

Nhờ phát hiện này, cả nhà nhận ra họ cần dự trữ một số thảo dược. Trong những lần thăm dò tiếp theo, Tô mẹ bắt đầu dạy hai người cách nhận biết các loại thảo dược cơ bản, và họ thu thập được không ít thảo dược về để Tô mẹ chế biến.

Tô cha thậm chí còn tìm được một củ hà thủ ô khoảng mười năm tuổi.

Nửa tháng trôi qua, họ gần như đã khám phá hết dãy núi phía nam. Sau vài ngày nghỉ ngơi, họ tiếp tục hướng về dãy núi phía tây.

Dãy núi phía tây khác hẳn ba dãy núi còn lại, cây cối rậm rạp hơn nhiều, cả những bụi cây cũng dày đặc hơn, khiến việc đi lại càng khó khăn. Họ cẩn thận hơn, ngay cả Tô mẹ và Tô Vị Hi cũng mang theo dao găm để phòng thân.

Buổi sáng trôi qua trong yên bình, đến trưa họ dừng lại để ăn trưa. Không dám ăn món gì có mùi quá nồng, cả ba lấy những chiếc sandwich đã chuẩn bị sẵn từ sáng ra ăn tạm, định bụng tối về sẽ ăn một bữa thịnh soạn hơn.

“Ba mẹ, tối nay mọi người muốn ăn gì?” Tô Vị Hi vừa ăn sandwich vừa hỏi.

“Tối nay ăn bò bít tết đi, lâu rồi không ăn.” Tô mẹ nhìn chiếc sandwich, nghĩ đến món bò bít tết kiểu Tây.

“Nghe mẹ con đi.” Tô cha, người chồng ngoan ngoãn, đồng ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi ba người vừa ăn xong và chuẩn bị lên đường, Tô cha đột nhiên căng thẳng, nói khẽ: “Vợ ơi, Vị Hi, đừng lên tiếng.”

Tô mẹ và Tô Vị Hi bị lời nói căng thẳng của Tô cha làm hoảng hốt, chưa kịp hỏi gì thì đã thấy ông cầm cung tên tiến về phía bên trái.

Tô mẹ định gọi ông lại nhưng nhớ lời dặn của chồng, đành nín thở chờ đợi. Một lúc lâu sau mà Tô cha vẫn chưa quay lại, hai người bắt đầu lo lắng, liền đi về hướng ông vừa biến mất.

Càng đi, họ càng nghe thấy tiếng động lạ, tiếng động ngày càng lớn và rõ ràng là âm thanh gầm gừ của một loài động vật. Rồi họ nghe thấy tiếng kêu của lợn rừng, đoán rằng Tô cha có lẽ đã gặp phải lợn rừng.

Hai người không dám tiến xa hơn, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Tô cha nhưng không thấy đâu. Khi họ định tiến gần hơn đến chỗ có tiếng động, Tô Vị Hi ngước lên và tình cờ thấy bóng dáng Tô cha trên một cành cây lớn.

Tô mẹ nhìn thấy chồng an toàn liền vui mừng nói: “Ông xã, anh… ưm ưm…”

Lời chưa nói hết đã bị Tô Vị Hi nhanh tay bịt miệng lại.

Tô mẹ chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi Tô Vị Hi ghé tai giải thích, bà gật đầu tỏ ý đã hiểu và ra hiệu cho con gái thả tay ra.

Lúc này, Tô cha cũng nghe thấy tiếng động, quay sang ra hiệu cho hai mẹ con rời khỏi khu vực ngay lập tức.

Khi họ chuẩn bị rời đi, một tiếng động lớn vang lên từ bụi rậm, một con lợn rừng khổng lồ lao thẳng về phía hai người.

“Chạy mau!” Tiếng Tô cha hoảng hốt từ trên cây vọng xuống, nhưng hai mẹ con đã bị con lợn rừng to lớn dọa choáng váng, không kịp phản ứng.

“Vị Hi, đưa mẹ con vào không gian!” Giọng nói của Tô cha vang lên bên tai, Tô Vị Hi theo phản xạ nắm lấy tay mẹ và lập tức chui vào không gian.

Ngay khi hai người biến mất, hai tiếng “vút vút” của mũi tên vang lên, nhưng mũi tên không trúng lợn rừng mà cắm xuống đất.

Con lợn rừng trở nên càng dữ dằn hơn khi hai người đột ngột biến mất. Nó húc lung tung vào bụi cây và cây cối xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Ẩn Cư Trong Núi Sâu, Tướng Quân Luôn Đến Làm Phiền

Số ký tự: 0