Mang Theo Không Gian Chạy Nạn Ở Cổ Đại

Rời Đi

2025-01-02 06:06:00

Ở một giao lộ, nàng từng nhặt được một đống xác xe đạp đã bị phân ra thành từng mảnh, mang đống sắt vụn đó nộp lên khu vực, đổi lấy mấy túi mì ăn liền.

Trong đó còn có chiếc xe vẫn ổn, nàng giấu vào không gian.

Nghĩ đến thêm một công cụ thay cho đi bộ, gặp tình huống bất ngờ có thể đạp xe bỏ chạy.

Hoặc là đi mệt, dùng xe chậm rãi đi

Nàng còn từng gấp nghé qua một chiếc xe ô tô bốn bánh vẫn còn ổn, chỉ là nàng không biết lái, ngay cả vô lăng cũng chưa sờ qua.

Nếu thật sự tùy tiện cầm lái, chỉ sợ sẽ tiễn luôn mình về tây thiên.

Hạng Dung thật sự không nghĩ đến lại có một ngày đạp xe trên đường xá gập ghềnh ở cổ đại.

Làm cho nàng nghiêng ngả, mông sắp nở hoa luôn.

Hơn nữa lại là trong đêm, chỉ dựa vào chút ánh trăng yếu ớt, nàng hoàn toàn không thấy rõ đường, nhiều lần thiếu chút nữa rơi vào trong khe.

Còn có một lần va phải tảng đá, nàng suýt nữa lao đầu ra ngoài.

Xe này ai đi người ấy biết.

Trước khi trời sáng, Hạng Dung cất xe đạp vào, lại lấy vải trong bao quần áo ra, bắt đầu buộc chân cho mình.

Gỡ xuống mặt nạ sói trên mặt, lại lấy từ trong không gian ra một chiếc đấu lạp mới đội lên.

Mùa xuân Lương Châu thường có bão cát lớn, không đeo mặt nạ, chỉ nửa ngày là ăn đầy một bụng đất cát.

Nàng nắm chặt túi quần áo trên người và túi nước bên hông, tiếp tục sải bước về phía trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nơi xa nhất mà nguyên chủ đến là huyện thành, huyện thành nằm ở phía Tây Lý Gia thôn, cách rất xa.

Con đường hướng đông Lý Gia thôn, nguyên chủ chưa bao giờ đi qua.

Hạng Dung không cách nào nhận được sự trợ giúp từ trong ký ức nguyên chủ, để đảm bảo chính mình đi không sai, ở chỗ không người, nàng lại lấy la bàn mình nhặt được trong không gian ra, xác nhận xem phía đông là ở đâu.

Rất ít người đi đường.

Rõ ràng là mùa xuân tràn đầy sức sống, thế nhưng phóng tầm mắt nhìn sang, khắp nơi đều là u ám.

Đến trưa, vẫn không thấy rõ ánh nắng, nhưng rõ ràng nhiệt độ đã tăng lên.

Trên người Hạng Dung đổ mồ hôi, bụng cũng có chút đói, dứt khoát ngồi dưới một gốc cây đại thụ nghỉ chân ăn cơm.

Cũng chỉ ăn bánh nếp và thịt khô kèm nước.

Lúc ở nhà nàng có bỏ thêm một ít muối và đường vào trong túi nước, uống có chút vị, cũng có thể bổ sung năng lượng.

Trong lúc ăn cơm nàng vẫn cảnh giác dò xét xung quanh.

Xung quanh mênh mông là đất, thi thoảng có mấy cây cối héo úa.

Thôn xóm xa xa nhìn nhỏ bé, giống như một nơi hẻo lánh điểm xuyết trên một bức tranh phong cảnh rộng.

Gần đó không thấy bóng dáng người.

Ăn cơm xong, Hạng Dung lấy ra một cái kéo cắt ngắn tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Chạy Nạn Ở Cổ Đại

Số ký tự: 0