Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Chương 6

2024-11-22 10:57:54

Lý Tú Lan nhận lấy bánh mì. Trong ba ổ Diệp Chân Chân mang về, cô đã ăn một ổ, còn lại hai ổ đưa cho cha.

“Để con thử xem có vào được đó lần nữa không.”

Diệp Chân Chân nhắm mắt, tập trung suy nghĩ: Cho con vào, để con mang thêm đồ ăn ra!

“Vèo!” Một lần nữa, cô biến mất ngay trước mắt mẹ mình.

Lý Tú Lan sờ soạng không khí trước mặt, trống không. Thật kỳ diệu!

Lần này, Diệp Chân Chân xuất hiện trở lại trong siêu thị, vui mừng nhảy cẫng lên: “Yes! Mình vào được nữa rồi!”

Cô nhanh chóng tìm một chiếc balo, nhét đầy bánh mì, bánh quy, chocolate. Nghĩ đến hai đứa con của nhị thúc, cô lấy thêm một túi kẹo. Sau đó, cô vác thêm một bao gạo lớn, vì nhà đang hết gạo ăn, và nhị thúc cũng cần thêm lương thực.

Lần này, cô lại niệm thầm: Đưa con trở lại.

Căn nhà đất lại hiện ra trước mắt.

Lý Tú Lan giúp con gái gỡ những món đồ từ trên người xuống, gương mặt không giấu được nụ cười hạnh phúc. Có thể mang đồ từ hiện đại về, đúng là quá tốt, từ nay không cần lo thiếu ăn thiếu mặc nữa.

Diệp Chân Chân tháo balo xuống, nghĩ đến bàn tay vàng của mình, liền nói với mẹ:

“Mẹ, mẹ thử xem mẹ có vào được quảng trường đó không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Tú Lan ngớ người, nghe con gái nói cũng hợp lý, liền thử. Nhưng đứng im tại chỗ cả buổi, không có gì xảy ra. Hai mẹ con thử nhiều cách: niệm chú, lẩm bẩm, thậm chí gọi lớn… nhưng vẫn không thành công.

“Chân Chân, mẹ không vào được! Đợi mẹ gọi cha con thử xem.”

Lý Tú Lan chạy ra ngoài gọi Diệp Gia Xuyên vào.

“Sao thế?” Diệp Gia Xuyên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai mẹ con, không khỏi thắc mắc.

Diệp Chân Chân đặt tay lên vai cha, nói nghiêm túc:

“Cha, con nói thật đây. Con có một không gian, có thể vào một siêu thị lớn. Bên trong đầy đủ đồ ăn, con còn có thể mang đồ ra ngoài!”

“!!!”

Diệp Gia Xuyên trố mắt nhìn, rồi bật cười lớn:

“Con gái à, con xem thường cha quá! Đã xuyên không được thì có bàn tay vàng cũng chẳng có gì lạ!”

Diệp Chân Chân chớp chớp mắt, thấy cha mình dễ dàng chấp nhận thì thở phào:

“Cha thử xem có vào được không, chỉ cần niệm thầm trong đầu là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Gia Xuyên hào hứng làm theo, nhưng hoàn toàn vô dụng. Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực.

“Cha cũng không vào được, chỉ có con mới làm được!” Lý Tú Lan trêu.

Diệp Gia Xuyên không bận tâm, chỉ cần con gái có khả năng này là tốt rồi.

“Con gái, nhớ tận dụng thật tốt mấy thứ trong siêu thị. Nhà mình từ giờ không lo thiếu ăn nữa!”

Nhìn thấy bánh mì trong tay, Diệp Gia Xuyên nuốt nước miếng, ánh mắt sáng rực.

“Cha, mẹ, hai người ăn trước đi. Con sẽ vào đó lấy thêm đồ.”

Diệp Chân Chân đặt đồ xuống, niệm thầm và lại xuất hiện trong siêu thị lớn.

Nhìn tòa nhà sáu tầng đồ sộ, cô cười rạng rỡ: Đồ ăn ở đây đủ để cả nhà ăn vài đời cũng không hết!

Cô nhanh chóng lao vào siêu thị, tìm thêm đồ ăn: bánh mì thơm phức, kẹo để bổ sung năng lượng, thịt xông khói, gà rán cay, tất cả đều chất đầy vào túi.

Thời tiết đầu xuân vẫn còn lạnh, cô ghé qua khu quần áo, lấy ba chiếc áo gile lông vũ, mặc lót bên trong để giữ ấm.

Mang đầy đủ mọi thứ, cô niệm thầm và trở lại căn nhà đất.

Nhìn đống đồ Diệp Chân Chân mang về, cả nhà vui mừng không ngớt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Số ký tự: 0