Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Cuộc Sống Không...
2024-08-01 13:01:46
Nghĩ đến đồ vật mà cô muốn mua, cũng để cho bọn họ có thể an tâm, vì thế cô không chút do dự lấy tiền đi.
Cùng lắm thì nếu trong tương lai lúc cô thật sự phải đi thì sẽ cho anh tiền nhiều gấp mấy lần.
"Được rồi, vậy em đi trước đây."
Tần Dã nhìn bóng dáng cô đang rời đi, trong lòng vui mừng khó có thể miêu tả.
Cuộc sống sinh hoạt nghèo khổ làm anh chưa bao giờ cười, mà giờ phút này là lúc anh cười tươi nhất, thậm chí trong mắt còn lấp lánh ánh sáng mà anh không biết.
Ánh sáng kia gọi là dục vọng chiếm hữu.
Tuy rằng chỉ có mười đồng tiền, nhưng mà……Mẹ anh đã từng nói qua, sau khi đàn ông kết hôn, mặc kệ có bao nhiêu tiền đều phải đưa cho vợ giữ.
Bây giờ anh là người đã có vợ.
Dung Yên không biết cô cầm mười đồng tiền của anh lại khiến cho anh suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô đi vào nhà chính, lại nhìn thấy em trai em gái ngồi đó nhìn mà không ăn.
"Sao các em lại không ăn trước? Có phải đang đợi chị không?"
Tần Mai thẹn thùng gật đầu, nói với giọng rất nhỏ: "Tụi em không đói bụng……"
Cô nhóc vừa dứt lời thì bụng hai anh em đã kêu ùng ục.
Điều này làm cho hai anh em họ xấu hổ tới nỗi mặt đỏ lên.
Dung Yên còn chưa thấy qua đứa trẻ nào đáng yêu như vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn ra.
"Ăn cơm."
Đi tới ngồi xuống, bưng chén lên húp cháo, không thể không nói cháo nấu trong nồi to này vẫn là rất thơm.
Đặc biệt là trứng gà nhà nuôi, cũng rất là ngon.
Ngay sau đó, cô phát hiện ra một điều, "Tại sao hai người các em lại không ăn trứng?"
"Em không thích ăn……" Tần Dư nói.
Cậu ấy có thể ăn được món cháo trắng đặc như vậy thì đã rất vui vẻ, còn ăn thêm trứng làm cái gì?
Tần Mai cũng không ăn, cô nhóc được ăn cháo thôi thì đã rất thỏa mãn rồi.
Dung Yên nhìn cái miệng nhỏ của hai người bọn họ húp cháo, giống như đã được nếm mỹ vị tuyệt trần thì không khỏi cảm thấy chua xót.
So với cô lúc nhỏ, hai người này quả thực quá khổ sở.
Cầm đĩa trứng lên, cô đổ vào chén mỗi người một phần ba.
"Đều ăn cho chị".
Cô nói ra những lời cứng rắn, nhưng hành động lại rất dịu dàng.
Hai anh em bọn họ lại rất thích giọng điệu cứng rắn này của cô.
Đồ ăn đã ở trong chén, thì đương nhiên phải ăn rồi.
Rất nhiều trứng gà cùng với cháo trắng……Đây là bữa ăn ngon nhất mà bọn họ được ăn qua.
"Hai người các em ở nhà đợi, không được đi ra ngoài, chị đi lên thị trấn một chuyến."
Trong lòng Tần Dư căng thẳng, chị ấy……sẽ còn trở về chứ?
"Đúng rồi, giữa trưa các em nấu cho chị một nồi cơm tẻ, nấu nhiều một chút, không cần phải tiếc gạo, lát nữa chị đi lên thị trấn sẽ mua thêm đem về, nếu như các em không nấu một nồi cơm to thì chị sẽ tức giận đấy!"
Tần Dư vừa nghe lời này, trong nháy mắt đã an tâm.
Bởi vì lời này đại biểu cho việc chị ấy sẽ còn trở về.
"Sẽ nấu ạ!"
Dung Yên cười một chút.
Sau đó lập tức đẩy xe đạp đi ra khỏi cửa.
"Anh hai, chị dâu thật tốt!" Ánh mắt Tần Mai tỏa sáng, tràn đầy sao sáng. Cô ấy hy vọng rằng chị dâu sẽ mãi ở trong căn nhà này.
Tuy rằng Tần Dư không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã nhận người chị dâu này.
Cậu ấy cảm thấy những gì người khác nói là sai……Chị ấy sẽ không rời bỏ ngôi nhà này.
Dung Yên đạp xe đạp đi tới thị trấn.
Cùng lắm thì nếu trong tương lai lúc cô thật sự phải đi thì sẽ cho anh tiền nhiều gấp mấy lần.
"Được rồi, vậy em đi trước đây."
Tần Dã nhìn bóng dáng cô đang rời đi, trong lòng vui mừng khó có thể miêu tả.
Cuộc sống sinh hoạt nghèo khổ làm anh chưa bao giờ cười, mà giờ phút này là lúc anh cười tươi nhất, thậm chí trong mắt còn lấp lánh ánh sáng mà anh không biết.
Ánh sáng kia gọi là dục vọng chiếm hữu.
Tuy rằng chỉ có mười đồng tiền, nhưng mà……Mẹ anh đã từng nói qua, sau khi đàn ông kết hôn, mặc kệ có bao nhiêu tiền đều phải đưa cho vợ giữ.
Bây giờ anh là người đã có vợ.
Dung Yên không biết cô cầm mười đồng tiền của anh lại khiến cho anh suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô đi vào nhà chính, lại nhìn thấy em trai em gái ngồi đó nhìn mà không ăn.
"Sao các em lại không ăn trước? Có phải đang đợi chị không?"
Tần Mai thẹn thùng gật đầu, nói với giọng rất nhỏ: "Tụi em không đói bụng……"
Cô nhóc vừa dứt lời thì bụng hai anh em đã kêu ùng ục.
Điều này làm cho hai anh em họ xấu hổ tới nỗi mặt đỏ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Yên còn chưa thấy qua đứa trẻ nào đáng yêu như vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn ra.
"Ăn cơm."
Đi tới ngồi xuống, bưng chén lên húp cháo, không thể không nói cháo nấu trong nồi to này vẫn là rất thơm.
Đặc biệt là trứng gà nhà nuôi, cũng rất là ngon.
Ngay sau đó, cô phát hiện ra một điều, "Tại sao hai người các em lại không ăn trứng?"
"Em không thích ăn……" Tần Dư nói.
Cậu ấy có thể ăn được món cháo trắng đặc như vậy thì đã rất vui vẻ, còn ăn thêm trứng làm cái gì?
Tần Mai cũng không ăn, cô nhóc được ăn cháo thôi thì đã rất thỏa mãn rồi.
Dung Yên nhìn cái miệng nhỏ của hai người bọn họ húp cháo, giống như đã được nếm mỹ vị tuyệt trần thì không khỏi cảm thấy chua xót.
So với cô lúc nhỏ, hai người này quả thực quá khổ sở.
Cầm đĩa trứng lên, cô đổ vào chén mỗi người một phần ba.
"Đều ăn cho chị".
Cô nói ra những lời cứng rắn, nhưng hành động lại rất dịu dàng.
Hai anh em bọn họ lại rất thích giọng điệu cứng rắn này của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ ăn đã ở trong chén, thì đương nhiên phải ăn rồi.
Rất nhiều trứng gà cùng với cháo trắng……Đây là bữa ăn ngon nhất mà bọn họ được ăn qua.
"Hai người các em ở nhà đợi, không được đi ra ngoài, chị đi lên thị trấn một chuyến."
Trong lòng Tần Dư căng thẳng, chị ấy……sẽ còn trở về chứ?
"Đúng rồi, giữa trưa các em nấu cho chị một nồi cơm tẻ, nấu nhiều một chút, không cần phải tiếc gạo, lát nữa chị đi lên thị trấn sẽ mua thêm đem về, nếu như các em không nấu một nồi cơm to thì chị sẽ tức giận đấy!"
Tần Dư vừa nghe lời này, trong nháy mắt đã an tâm.
Bởi vì lời này đại biểu cho việc chị ấy sẽ còn trở về.
"Sẽ nấu ạ!"
Dung Yên cười một chút.
Sau đó lập tức đẩy xe đạp đi ra khỏi cửa.
"Anh hai, chị dâu thật tốt!" Ánh mắt Tần Mai tỏa sáng, tràn đầy sao sáng. Cô ấy hy vọng rằng chị dâu sẽ mãi ở trong căn nhà này.
Tuy rằng Tần Dư không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã nhận người chị dâu này.
Cậu ấy cảm thấy những gì người khác nói là sai……Chị ấy sẽ không rời bỏ ngôi nhà này.
Dung Yên đạp xe đạp đi tới thị trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro