Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Tần Dã Xui Xẻo
2024-08-01 13:01:46
”Một trăm sáu, giá thấp nhất rồi, Cung Tiêu Xã bên kia bán một trăm rưỡi, còn cần vé xe đạp nữa đó. Cái giá này của tôi thật sự rất hợp lý rồi.”
Dung Yên khẽ khịt mũi một cái, kiếm thêm được mười đồng đó. Mười đồng trong mấy năm này là một khoản tiền rất lớn.
Cô lấy năm tờ mười đồng trong xấp tiền ra, đưa phần còn lại,“Số tiền này vừa đúng một trăm mười sáu, anh tự đếm đi.”
“Ôi, được.” Anh ba nhận lấy tiền, sau đó nhổ nước bọt vào ngón tay, đếm tiền.
Dung Yên nhìn thấy động tác của anh ta, khoé miệng giật giật.
“Đếm đủ rồi, lần sau lại đến nhé.” Anh ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng ố vàng.
Dung Yên vội vàng dắt xe đạp ra ngoài.
Một mình Dung Yên dắt hai chiếc xe đạp, chuyện này không làm khó được cô, nhưng mà, cô còn muốn mua thêm vài thứ...
Tần Mai nôn nóng nhìn cửa nhà.
Cô bé đã nấu cơm xong rồi, sao chị dâu cả cả còn chưa về nhà nữa?
Tần Dư cũng không có tâm trí làm chuyện gì khác.
Người này... Không phải là không về nữa đó chứ?
Dung Yên dắt xe đạp về nhà trong sự lo lắng bất an của hai anh em song sinh.
Cô đứng ở cửa hét lớn,“Tần Dư, mở cửa.”
Câu nói này, khiến đôi mắt của cặp song sinh sáng lên.
Động tác của Tần Dư còn nhanh hơn, cậu bé vốn ngồi ở ngưỡng cửa lập tức chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa, cậu bé bị giật mình bởi những thứ treo đầy trên tay lái xe đạp.
Sao... nhiều đồ như vậy chứ?
Đây là đi đâu cướp về sao?
“Em còn ngơ ngác làm gì? Mau giúp chị nhấc chiếc xe đạp lên đi.”
Tần Dư nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhấc đuôi xe đạp lên.....
Khi Dung Yên vào thôn, cô tình cờ gặp đội trưởng trong thôn, cho nên cô đã trả lại chiếc xe đạp kia rồi.
Chuyện này đỡ tốn công cô đi thêm một chuyến.
Dắt xe đạp vào sân.
Lúc này, Tần Mai cũng chạy ra khỏi nhà.
Khi cô bé thấy nhiều đồ như vậy, đôi mắt của cô bé mở to.
Cả đời này, Tần Mai chưa từng nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Dung Yên dựng xe đạp lên, sau đó chỉ huy hai đứa nhỏ.
“Đến đây, hai đứa mang hết số đồ ăn này vào trong bếp đi, trong đó có thịt, nhớ cất cho kỹ đó, tối nay hầm thịt ăn.”
Thịt?
Đôi mắt của cặp song sinh ngay lập tức di chuyển đến chỗ miếng thịt, một miếng thịt như vậy... Đôi mắt của bọn họ dán chặt vào đó, không thể dời tầm mắt đi được.
“Cái này…” Nhiều thịt như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Sau khi Tần Dư kinh ngạc, trong lòng liền cảm thấy đau xót.
”Đừng ngây người nữa, mau cầm lấy đi, còn có mấy thứ này nữa, cầm vào nhà hết đi. Đúng rồi, chị còn mua cho mỗi đứa hai bộ quần áo mới và một đôi giày, lát nữa, hai đứa thử xem có vừa không, nếu như nhỏ quá, thì phải đi đổi.”
Không có bộ quần áo nào trong siêu thị không gian của Dung Yên phù hợp với hai anh em Tần Dư, thật sự khiến cô nhọc lòng quá rồi.
Chỉ có thể mua thôi, may mà cô nhìn thấy quần áo may sẵn bán ở chợ đen, chỉ là có chút quê mùa.
Dù sao thì có còn hơn không.
Nhìn quần áo hai anh em mặc trên người, mùa đông lạnh lẽo…. lại không có áo khoác bông để mặc, cũng quá đáng thương rồi.
Thật ra Tần Dã có rất nhiều sức lực, săn bắn cũng rất giỏi, nhưng anh vô cùng xui xẻo, lúc lên núi hoàn toàn không có con vật nào đến gần cả.
Thật sự rất kỳ lạ.
Dung Yên khẽ khịt mũi một cái, kiếm thêm được mười đồng đó. Mười đồng trong mấy năm này là một khoản tiền rất lớn.
Cô lấy năm tờ mười đồng trong xấp tiền ra, đưa phần còn lại,“Số tiền này vừa đúng một trăm mười sáu, anh tự đếm đi.”
“Ôi, được.” Anh ba nhận lấy tiền, sau đó nhổ nước bọt vào ngón tay, đếm tiền.
Dung Yên nhìn thấy động tác của anh ta, khoé miệng giật giật.
“Đếm đủ rồi, lần sau lại đến nhé.” Anh ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng ố vàng.
Dung Yên vội vàng dắt xe đạp ra ngoài.
Một mình Dung Yên dắt hai chiếc xe đạp, chuyện này không làm khó được cô, nhưng mà, cô còn muốn mua thêm vài thứ...
Tần Mai nôn nóng nhìn cửa nhà.
Cô bé đã nấu cơm xong rồi, sao chị dâu cả cả còn chưa về nhà nữa?
Tần Dư cũng không có tâm trí làm chuyện gì khác.
Người này... Không phải là không về nữa đó chứ?
Dung Yên dắt xe đạp về nhà trong sự lo lắng bất an của hai anh em song sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đứng ở cửa hét lớn,“Tần Dư, mở cửa.”
Câu nói này, khiến đôi mắt của cặp song sinh sáng lên.
Động tác của Tần Dư còn nhanh hơn, cậu bé vốn ngồi ở ngưỡng cửa lập tức chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa, cậu bé bị giật mình bởi những thứ treo đầy trên tay lái xe đạp.
Sao... nhiều đồ như vậy chứ?
Đây là đi đâu cướp về sao?
“Em còn ngơ ngác làm gì? Mau giúp chị nhấc chiếc xe đạp lên đi.”
Tần Dư nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhấc đuôi xe đạp lên.....
Khi Dung Yên vào thôn, cô tình cờ gặp đội trưởng trong thôn, cho nên cô đã trả lại chiếc xe đạp kia rồi.
Chuyện này đỡ tốn công cô đi thêm một chuyến.
Dắt xe đạp vào sân.
Lúc này, Tần Mai cũng chạy ra khỏi nhà.
Khi cô bé thấy nhiều đồ như vậy, đôi mắt của cô bé mở to.
Cả đời này, Tần Mai chưa từng nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Yên dựng xe đạp lên, sau đó chỉ huy hai đứa nhỏ.
“Đến đây, hai đứa mang hết số đồ ăn này vào trong bếp đi, trong đó có thịt, nhớ cất cho kỹ đó, tối nay hầm thịt ăn.”
Thịt?
Đôi mắt của cặp song sinh ngay lập tức di chuyển đến chỗ miếng thịt, một miếng thịt như vậy... Đôi mắt của bọn họ dán chặt vào đó, không thể dời tầm mắt đi được.
“Cái này…” Nhiều thịt như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Sau khi Tần Dư kinh ngạc, trong lòng liền cảm thấy đau xót.
”Đừng ngây người nữa, mau cầm lấy đi, còn có mấy thứ này nữa, cầm vào nhà hết đi. Đúng rồi, chị còn mua cho mỗi đứa hai bộ quần áo mới và một đôi giày, lát nữa, hai đứa thử xem có vừa không, nếu như nhỏ quá, thì phải đi đổi.”
Không có bộ quần áo nào trong siêu thị không gian của Dung Yên phù hợp với hai anh em Tần Dư, thật sự khiến cô nhọc lòng quá rồi.
Chỉ có thể mua thôi, may mà cô nhìn thấy quần áo may sẵn bán ở chợ đen, chỉ là có chút quê mùa.
Dù sao thì có còn hơn không.
Nhìn quần áo hai anh em mặc trên người, mùa đông lạnh lẽo…. lại không có áo khoác bông để mặc, cũng quá đáng thương rồi.
Thật ra Tần Dã có rất nhiều sức lực, săn bắn cũng rất giỏi, nhưng anh vô cùng xui xẻo, lúc lên núi hoàn toàn không có con vật nào đến gần cả.
Thật sự rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro