Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Nằm Mơ Đi
2024-08-01 13:01:46
Dung Yên cười lạnh, người phụ nữ Từ Khả này thật sự đủ tàn nhẫn, có thể tàn nhẫn xuống tay với bản thân mình như vậy.
Thật ra lúc nãy, cô đã có thể ngăn cản Từ Khả.
Nhưng mà... tại sao cô phải ngăn cản chứ?
Người phụ nữ này chính là thiếu bị đánh, vết thương nhỏ này thì tính là gì chứ?
Quan trọng nhất là, đã mấy tháng sau kỳ thi đại học rồi, chuyện này thật sự không có chứng cứ, cô đương nhiên không thể đến đồn cảnh sát.
“Anh không muốn bỏ qua cho ai? Chuyện này không phải càng nói rõ cô ta không muốn đến đồn cảnh sát sao? Cho nên, hai người không được đi. Lúc nãy nói xin lỗi tôi trước mặt cả thôn vẫn chưa xin lỗi đâu, nói đưa tiền bồi thường tổn thất tinh thần cũng chưa đưa mà, chuyện thi đại học, muốn bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Để tôi nói cho anh biết, chỉ cần hôm nay cô ta không ngừng thở, vậy thì đừng hòng rời khỏi đây như vậy.”
Diệp Duật trợn to hai mắt không thể tin được, anh ta rống lớn: “Dung Yên, cô còn có nhân tính không vậy? Từ Khả đã bị thương như thế này rồi, cô muốn bức cô ấy chết sao?”
Dung Yên cũng không thèm để ý tới anh ta, trực tiếp dùng ngón tay nhấn vào nhân trung của Từ Khả: “Anh xem, không phải tỉnh rồi sao?”
Từ Khả tỉnh dậy sau cơn đau, khi cô ta mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt chế giễu của con tiện nhân Dung Yên thì cô ta hận không thể cào mặt con tiện nhân này.
Cô ta muốn nhắm mắt lại lần nữa.
Giây sau đó, Từ Khả nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con tiện nhân kia: “Từ Khả, nếu cô lại ngất đi, tôi không ngại đánh thức cô một lần nữa đâu.”
Từ Khả thở hổn hển, trong lòng cô ta điên cuồng chửi bới.
“Diệp Duật, anh để em xuống đi... Hôm nay em phải chết ở chỗ này...”
Khóe miệng Dung Yên nhếch lên một tia lạnh lùng: “Vậy cô chết đi, yên tâm, cho dù cô chết rồi, tôi cũng sẽ báo cảnh sát.”
Từ Khả:……
Diệp Duật nhìn Từ Khả bị thương khắp mặt, hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Dung Yên, “Dung Yên, cô phải tha thứ cho người khác những chuyện có thể tha thứ được, cho dù như thế nào, chúng ta đều đến cùng một nơi, hôm nay đến đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi cô, về phần bồi thường... Tôi sẽ cho cô một trăm đồng, chuyện lúc nãy xem như chấm dứt đi.”
Dung Yên cười lạnh, cô còn thiếu một trăm, hai trăm đồng này của anh ta sao?
“Muốn tôi bỏ qua chuyện này cũng được thôi, bây giờ hai người xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người trong thôn, còn nữa, nếu cô ta không muốn đến đồn cảnh sát, cũng được luôn, để cô ta dập đầu lạy tôi ba cái, nếu không, đừng hòng.”
Không có chứng cớ, thì để Từ Khả dập đầu với nguyên chủ.
Mặt Từ Khả tái nhợt vì tức giận: ...Cô nằm mơ.
Sắc mặt Diệp Duật tối sầm lại: “Đưa tiền và xin lỗi đều được, dập đầu, không được.”
Dung Yên cười lạnh một tiếng,“Vậy thì bây giờ đến đồn cảnh sát đi! Cô ta có bản lĩnh chứng minh trong sạch, vậy cũng không cần phải sợ hãi mà dùng khổ nhục kế, chuyện này không có tác dụng với tôi đâu.”
Diệp Duật bực mình muốn chết, anh ta không ngờ Dung Yên lại khó nói chuyện đến như vậy.
Cúi đầu nhìn Từ Khả, anh ta đang muốn khuyên cô ta rời đi!
Thật ra lúc nãy, cô đã có thể ngăn cản Từ Khả.
Nhưng mà... tại sao cô phải ngăn cản chứ?
Người phụ nữ này chính là thiếu bị đánh, vết thương nhỏ này thì tính là gì chứ?
Quan trọng nhất là, đã mấy tháng sau kỳ thi đại học rồi, chuyện này thật sự không có chứng cứ, cô đương nhiên không thể đến đồn cảnh sát.
“Anh không muốn bỏ qua cho ai? Chuyện này không phải càng nói rõ cô ta không muốn đến đồn cảnh sát sao? Cho nên, hai người không được đi. Lúc nãy nói xin lỗi tôi trước mặt cả thôn vẫn chưa xin lỗi đâu, nói đưa tiền bồi thường tổn thất tinh thần cũng chưa đưa mà, chuyện thi đại học, muốn bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Để tôi nói cho anh biết, chỉ cần hôm nay cô ta không ngừng thở, vậy thì đừng hòng rời khỏi đây như vậy.”
Diệp Duật trợn to hai mắt không thể tin được, anh ta rống lớn: “Dung Yên, cô còn có nhân tính không vậy? Từ Khả đã bị thương như thế này rồi, cô muốn bức cô ấy chết sao?”
Dung Yên cũng không thèm để ý tới anh ta, trực tiếp dùng ngón tay nhấn vào nhân trung của Từ Khả: “Anh xem, không phải tỉnh rồi sao?”
Từ Khả tỉnh dậy sau cơn đau, khi cô ta mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt chế giễu của con tiện nhân Dung Yên thì cô ta hận không thể cào mặt con tiện nhân này.
Cô ta muốn nhắm mắt lại lần nữa.
Giây sau đó, Từ Khả nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con tiện nhân kia: “Từ Khả, nếu cô lại ngất đi, tôi không ngại đánh thức cô một lần nữa đâu.”
Từ Khả thở hổn hển, trong lòng cô ta điên cuồng chửi bới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Diệp Duật, anh để em xuống đi... Hôm nay em phải chết ở chỗ này...”
Khóe miệng Dung Yên nhếch lên một tia lạnh lùng: “Vậy cô chết đi, yên tâm, cho dù cô chết rồi, tôi cũng sẽ báo cảnh sát.”
Từ Khả:……
Diệp Duật nhìn Từ Khả bị thương khắp mặt, hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Dung Yên, “Dung Yên, cô phải tha thứ cho người khác những chuyện có thể tha thứ được, cho dù như thế nào, chúng ta đều đến cùng một nơi, hôm nay đến đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi cô, về phần bồi thường... Tôi sẽ cho cô một trăm đồng, chuyện lúc nãy xem như chấm dứt đi.”
Dung Yên cười lạnh, cô còn thiếu một trăm, hai trăm đồng này của anh ta sao?
“Muốn tôi bỏ qua chuyện này cũng được thôi, bây giờ hai người xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người trong thôn, còn nữa, nếu cô ta không muốn đến đồn cảnh sát, cũng được luôn, để cô ta dập đầu lạy tôi ba cái, nếu không, đừng hòng.”
Không có chứng cớ, thì để Từ Khả dập đầu với nguyên chủ.
Mặt Từ Khả tái nhợt vì tức giận: ...Cô nằm mơ.
Sắc mặt Diệp Duật tối sầm lại: “Đưa tiền và xin lỗi đều được, dập đầu, không được.”
Dung Yên cười lạnh một tiếng,“Vậy thì bây giờ đến đồn cảnh sát đi! Cô ta có bản lĩnh chứng minh trong sạch, vậy cũng không cần phải sợ hãi mà dùng khổ nhục kế, chuyện này không có tác dụng với tôi đâu.”
Diệp Duật bực mình muốn chết, anh ta không ngờ Dung Yên lại khó nói chuyện đến như vậy.
Cúi đầu nhìn Từ Khả, anh ta đang muốn khuyên cô ta rời đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro