Mang Theo Không Gian Về Nông Thôn, Người Khác Ăn Cám Ta Ăn Thịt
Chương 27
2024-11-03 08:46:50
Nhìn qua một hàng sáu người, chỉ có Thẩm Ninh là vé ghế cứng, còn những người khác đều là vé giường nằm cứng, sắc mặt Phương Hằng càng khó coi hơn, ánh mắt nhìn Tôn Miêu đầy vẻ dò xét.
“Chuyện gì thế này? Tại sao vé của Thẩm Ninh lại là vé ghế cứng? Hai ngày một đêm đó, cậu để cô ấy ngồi ghế cứng sao?”
Thời đó, tàu ghế cứng chật kín người đến kinh khủng. Không chỉ chở người mà còn chở hàng, thậm chí có người còn mang theo gia cầm sống, khiến cả toa xe đông đến không thể di chuyển, vừa bẩn vừa hôi. An ninh cũng rất kém, bọn móc túi thường xuyên hoành hành...
Cả hai ngày một đêm, đừng nói một cô gái yếu ớt như Thẩm Ninh, ngay cả một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cũng phải chịu khổ sở trong môi trường như vậy.
Tôn Miêu mắt đỏ hoe, ấm ức nói, “Nhưng hết vé rồi, mình có cách nào khác đâu?”
“Vậy sao cậu không nói sớm? Việc quan trọng thế này mà giao cho cậu, cậu lại làm kiểu này sao? Hai ngày một đêm ngồi ghế cứng, cô ấy là nữ, làm sao chịu nổi? Vé đều đã mua từ trước, nhiều ngày như vậy mà cậu không hỏi xem liệu có thể đổi vé ở ga tàu không?”
Giọng Phương Hằng đầy sự trách mắng, chỉ thiếu chút nữa là chỉ thẳng vào mặt Tôn Miêu mà mắng vì làm việc cẩu thả. Lúc này, những người đang đứng xem náo nhiệt cũng không dám lên tiếng, vì chẳng ai muốn đổi vé với Thẩm Ninh.
Tôn Miêu tất nhiên không dám nói rằng mình cố ý. Từ khi cha Thẩm Ninh qua đời, cô ấy càng trở nên lầm lì ít nói, thường thì chỉ cần dỗ dành một chút là cô ấy sẽ nhượng bộ.
Kiếp trước đúng là như vậy, Tôn Miêu kéo Thẩm Ninh ra một góc, kể lể mình đã vất vả thế nào, vé tàu khó mua ra sao, rồi xin lỗi vì sơ suất của mình, hứa rằng khi lên tàu sẽ thay nhau nghỉ ngơi cùng cô ấy.
Thẩm Ninh vì thông cảm mà không làm lớn chuyện, lặng lẽ vào toa ghế cứng. Nhưng mãi đến khi xuống tàu, Tôn Miêu cũng không hề xuất hiện.
Hai ngày đó, Thẩm Ninh chịu đựng đến mức lưng muốn gãy, lại còn bị kẻ biến thái quấy rối, vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng lúc đó trong túi chẳng có đủ tiền để tự mua vé giường nằm...
Tôn Miêu không ngờ hôm nay Thẩm Ninh lại "gai góc" như vậy, chưa lên tàu đã gây chuyện, khiến cô bị Phương Hằng mắng, nước mắt rơi lã chã, khóc nức nở, ra vẻ nhẫn nhịn chịu đựng.
“Thẩm Ninh, đừng giận mà, mình không ngờ vé tàu lại khó mua như vậy. Mình đến sớm để hỏi xem có thể đổi cho cậu vé giường nằm cứng, nhưng không có. Hay là... mình đổi với cậu?”
Thẩm Ninh nghe vậy, nở nụ cười, “Được thôi, vốn dĩ cũng là lỗi của cậu mà. Đừng lo, mình không trách cậu, nhưng lần sau làm việc cẩn thận hơn.”
Tôn Miêu sững sờ, “Hả?”
Thẩm Ninh đã đưa tay ra để lấy vé tàu từ tay Tôn Miêu, nhưng cô ta giật mình rút tay lại, giọng nói trở nên sắc bén, “Không được!”
Cô ta đã cố ý mua vé giường dưới cho mình và Phương Hằng, hai giường chỉ cách nhau một lối đi nhỏ...
Thẩm Ninh cười nhạt, “Không được? Vậy cậu vừa nói muốn đổi với mình là giả à? Cậu chắc chắn rằng mình sẽ không đổi đúng không? Cậu đúng là... giả tạo nhỉ?”
Những thanh niên trí thức đứng xem cũng bật cười thành tiếng, ánh mắt khinh thường khiến Tôn Miêu xấu hổ đến mức không còn chỗ nào để trốn, mặt cô lúc đỏ lúc trắng, nắm chặt vé trong tay đến nhăn nheo...
Phương Hằng đứng cạnh càng thêm khó chịu, lườm Tôn Miêu một cái, nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ tàu chạy, “Không có giường cứng thì chắc chắn vẫn còn giường mềm chứ. Thẩm Ninh, đưa giấy giới thiệu của cậu cho mình, mình sẽ đi mua vé bổ sung cho cậu.”
“Không được! Mọi người đều là vé giường cứng, cô ấy sao lại được ngủ giường mềm chứ? Cậu đang dùng tiền của công, không thể tiêu pha hoang phí như vậy!”
Phương Hằng tức đến mức bật cười, “Mình tự bỏ tiền túi ra mua cho cô ấy, được chưa?”
“Không... không phải, ý mình không phải vậy, mình chỉ nghĩ cho Thẩm Ninh thôi. Phải rồi, vé giường mềm đắt như vậy, cô ấy sao có thể chấp nhận vé đắt tiền như vậy được? Như thế không hay cho danh tiếng của cô ấy…”
Tôn Miêu lắp bắp nói, cảm thấy mình sắp phát điên. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Chuyện này hoàn toàn không theo kế hoạch của cô!
Thẩm Ninh cau mày nhìn hai người, cảm thấy phiền phức và muốn tránh xa họ. “Không cần làm phiền nữa, chúng ta không phải người thân thích, không thể để cậu tốn kém như vậy.”
Lúc này, tàu hỏa đã vào ga, nhân viên nhà ga gọi lớn: “Xuống trước lên sau, xuống trước lên sau! Đừng chen lấn, đừng làm mất thời gian, tàu dừng lại rất ngắn!”
“Chuyện gì thế này? Tại sao vé của Thẩm Ninh lại là vé ghế cứng? Hai ngày một đêm đó, cậu để cô ấy ngồi ghế cứng sao?”
Thời đó, tàu ghế cứng chật kín người đến kinh khủng. Không chỉ chở người mà còn chở hàng, thậm chí có người còn mang theo gia cầm sống, khiến cả toa xe đông đến không thể di chuyển, vừa bẩn vừa hôi. An ninh cũng rất kém, bọn móc túi thường xuyên hoành hành...
Cả hai ngày một đêm, đừng nói một cô gái yếu ớt như Thẩm Ninh, ngay cả một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cũng phải chịu khổ sở trong môi trường như vậy.
Tôn Miêu mắt đỏ hoe, ấm ức nói, “Nhưng hết vé rồi, mình có cách nào khác đâu?”
“Vậy sao cậu không nói sớm? Việc quan trọng thế này mà giao cho cậu, cậu lại làm kiểu này sao? Hai ngày một đêm ngồi ghế cứng, cô ấy là nữ, làm sao chịu nổi? Vé đều đã mua từ trước, nhiều ngày như vậy mà cậu không hỏi xem liệu có thể đổi vé ở ga tàu không?”
Giọng Phương Hằng đầy sự trách mắng, chỉ thiếu chút nữa là chỉ thẳng vào mặt Tôn Miêu mà mắng vì làm việc cẩu thả. Lúc này, những người đang đứng xem náo nhiệt cũng không dám lên tiếng, vì chẳng ai muốn đổi vé với Thẩm Ninh.
Tôn Miêu tất nhiên không dám nói rằng mình cố ý. Từ khi cha Thẩm Ninh qua đời, cô ấy càng trở nên lầm lì ít nói, thường thì chỉ cần dỗ dành một chút là cô ấy sẽ nhượng bộ.
Kiếp trước đúng là như vậy, Tôn Miêu kéo Thẩm Ninh ra một góc, kể lể mình đã vất vả thế nào, vé tàu khó mua ra sao, rồi xin lỗi vì sơ suất của mình, hứa rằng khi lên tàu sẽ thay nhau nghỉ ngơi cùng cô ấy.
Thẩm Ninh vì thông cảm mà không làm lớn chuyện, lặng lẽ vào toa ghế cứng. Nhưng mãi đến khi xuống tàu, Tôn Miêu cũng không hề xuất hiện.
Hai ngày đó, Thẩm Ninh chịu đựng đến mức lưng muốn gãy, lại còn bị kẻ biến thái quấy rối, vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng lúc đó trong túi chẳng có đủ tiền để tự mua vé giường nằm...
Tôn Miêu không ngờ hôm nay Thẩm Ninh lại "gai góc" như vậy, chưa lên tàu đã gây chuyện, khiến cô bị Phương Hằng mắng, nước mắt rơi lã chã, khóc nức nở, ra vẻ nhẫn nhịn chịu đựng.
“Thẩm Ninh, đừng giận mà, mình không ngờ vé tàu lại khó mua như vậy. Mình đến sớm để hỏi xem có thể đổi cho cậu vé giường nằm cứng, nhưng không có. Hay là... mình đổi với cậu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ninh nghe vậy, nở nụ cười, “Được thôi, vốn dĩ cũng là lỗi của cậu mà. Đừng lo, mình không trách cậu, nhưng lần sau làm việc cẩn thận hơn.”
Tôn Miêu sững sờ, “Hả?”
Thẩm Ninh đã đưa tay ra để lấy vé tàu từ tay Tôn Miêu, nhưng cô ta giật mình rút tay lại, giọng nói trở nên sắc bén, “Không được!”
Cô ta đã cố ý mua vé giường dưới cho mình và Phương Hằng, hai giường chỉ cách nhau một lối đi nhỏ...
Thẩm Ninh cười nhạt, “Không được? Vậy cậu vừa nói muốn đổi với mình là giả à? Cậu chắc chắn rằng mình sẽ không đổi đúng không? Cậu đúng là... giả tạo nhỉ?”
Những thanh niên trí thức đứng xem cũng bật cười thành tiếng, ánh mắt khinh thường khiến Tôn Miêu xấu hổ đến mức không còn chỗ nào để trốn, mặt cô lúc đỏ lúc trắng, nắm chặt vé trong tay đến nhăn nheo...
Phương Hằng đứng cạnh càng thêm khó chịu, lườm Tôn Miêu một cái, nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ tàu chạy, “Không có giường cứng thì chắc chắn vẫn còn giường mềm chứ. Thẩm Ninh, đưa giấy giới thiệu của cậu cho mình, mình sẽ đi mua vé bổ sung cho cậu.”
“Không được! Mọi người đều là vé giường cứng, cô ấy sao lại được ngủ giường mềm chứ? Cậu đang dùng tiền của công, không thể tiêu pha hoang phí như vậy!”
Phương Hằng tức đến mức bật cười, “Mình tự bỏ tiền túi ra mua cho cô ấy, được chưa?”
“Không... không phải, ý mình không phải vậy, mình chỉ nghĩ cho Thẩm Ninh thôi. Phải rồi, vé giường mềm đắt như vậy, cô ấy sao có thể chấp nhận vé đắt tiền như vậy được? Như thế không hay cho danh tiếng của cô ấy…”
Tôn Miêu lắp bắp nói, cảm thấy mình sắp phát điên. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Chuyện này hoàn toàn không theo kế hoạch của cô!
Thẩm Ninh cau mày nhìn hai người, cảm thấy phiền phức và muốn tránh xa họ. “Không cần làm phiền nữa, chúng ta không phải người thân thích, không thể để cậu tốn kém như vậy.”
Lúc này, tàu hỏa đã vào ga, nhân viên nhà ga gọi lớn: “Xuống trước lên sau, xuống trước lên sau! Đừng chen lấn, đừng làm mất thời gian, tàu dừng lại rất ngắn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro