Mang Theo Không Gian Về Nông Thôn, Người Khác Ăn Cám Ta Ăn Thịt
Chương 35
2024-11-03 08:46:50
Trong lòng Thẩm Ninh cuồn cuộn như sóng gió: Chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao bọn họ lại đi mất? Chẳng lẽ anh ta không thấy mẩu giấy mình đưa hay là anh ta không tin mình?
Giờ đây cô phải làm gì? Nếu cô bất ngờ hét lên "bắt cóc trẻ em", liệu có ai tin cô không? Hay ngược lại, cô sẽ bị đôi vợ chồng này đổ tội và rơi vào tình thế nguy hiểm?
Nhìn thấy nhóm quân nhân xuống tàu, vẻ mặt của vợ chồng họ Chu càng thêm hân hoan. Họ nhìn nhau, rồi một người đứng bên trái, một người bên phải, bao vây lấy Thẩm Ninh, tỏ vẻ thân thiết trước mặt nhân viên tàu, liên tục gọi cô là “em gái”.
Khi cửa tàu đóng lại kèm theo tiếng "phịch", trái tim Thẩm Ninh như rơi xuống vực thẳm, cảm giác bất lực lan tràn.
Mình biết rõ bọn họ là những kẻ buôn người tàn nhẫn, nhưng không có bằng chứng nào. Chẳng lẽ mình phải đứng nhìn họ trốn thoát, tiếp tục hại nhiều đứa trẻ vô tội khác sao?
Còn Cố Trường Canh, anh ta là quân nhân của Quân Giải Phóng Nhân Dân đấy! Hai tên buôn người to đùng ở ngay dưới mũi anh ta mà không phát hiện ra!
Chết tiệt! Thật là vô dụng!
Càng nghĩ, Thẩm Ninh càng tức giận. Cô đứng bật dậy.
Vợ chồng họ Chu ngay lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cô, "Cô em làm gì vậy?"
"Đau bụng." Thẩm Ninh lạnh lùng đáp lại rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
...
Lối đi trên tàu rất hẹp. Thẩm Ninh suýt đâm vào một người đàn ông cao lớn. Cô nhíu mày, định lách qua thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Cẩn thận chút..."
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên và thấy Cố Trường Canh đã thay thường phục, lặng lẽ quay lại tàu. Đôi mắt sắc lạnh của anh đang dò xét cô.
...
Dù Cố Trường Canh chưa hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng biết rằng họ đang âm thầm giám sát, trái tim Thẩm Ninh cũng yên tâm phần nào trong toa tàu lắc lư.
La Phụng đưa cho Thẩm Ninh một nắm hạt dưa, tựa vào bàn nhỏ, che chắn tầm nhìn của cô, "Cô em à, càng nói chuyện với em chị càng thấy hợp nhau. Gặp em chị còn thân hơn cả gặp em gái ruột của mình."
Thẩm Ninh không để lộ cảm xúc, khéo léo từ chối, "Không cần đâu, dạo này em hay bị nhiệt, ăn nhiều hạt dưa dễ nổi mụn, em uống nước là được rồi."
La Phụng mừng rỡ, vội đưa cốc nước cho Thẩm Ninh, "Vậy em uống nước đi."
Thẩm Ninh giả vờ không nhìn thấy động tác nhỏ của họ, liếc qua miệng cốc, thấy có lớp bột trắng mỏng, rồi nhấp hai ngụm nước, nhưng thực ra cô đã chuyển toàn bộ nước vào không gian của mình, chỉ chạm môi vào để làm như đang uống.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, Bọn họ quả thật ngu ngốc, còn định bắt cóc mình nữa chứ.
Cuối cùng cô cũng có bằng chứng chứng minh họ là bọn buôn người, không còn phải lo đối diện với cuộc thẩm vấn của Cố Trường Canh nữa. Bằng chứng rành rành thế này không thể chối cãi!
Thấy Thẩm Ninh đã uống nước, La Phụng rõ ràng nhẹ nhõm hẳn. Sau đó bà ta trò chuyện qua loa thêm vài câu rồi hỏi, "Cô em, có phải em thấy mệt không?"
Thẩm Ninh thuận theo, ngáp một cái, "Có chút mệt, chắc do thiếu ngủ, em hơi chóng mặt. Chị à, để em chợp mắt một lát nhé."
"Được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi, chị sẽ không làm phiền em đâu."
La Phụng nở nụ cười đắc ý, liếc mắt với Chu Lão Tam. Nhìn thấy Thẩm Ninh nhanh chóng "chìm vào giấc ngủ", La Phụng kéo hành lý của cô ra từ dưới gầm giường, lẩm bẩm, "Sao mà nhẹ thế? Đi xuống nông thôn mà mang ít đồ thế này?"
Chu Lão Tam ra vẻ hiểu biết, đôi mắt hắn lóe lên sự tham lam, hạ giọng, "Nhẹ là đúng rồi. Cô ta chắc chắn mang theo nhiều tiền và phiếu, định đến nơi mới sắm đồ. Lần này chúng ta hốt bạc rồi!
Nhanh lên, dọn dẹp đi, sắp đến ga rồi, người của chúng ta đang đợi sẵn. Bỏ mấy đứa nhỏ kia đi, với hàng mới này, chúng ta sẽ kiếm được một món lớn."
...
Chẳng mấy chốc, tiếng còi tàu vang lên, tàu từ từ dừng lại tại ga ở tỉnh Cát Lâm.
Người phụ nữ quấn đứa trẻ lên lưng mình, rồi đỡ Thẩm Ninh dậy.
Giờ đây cô phải làm gì? Nếu cô bất ngờ hét lên "bắt cóc trẻ em", liệu có ai tin cô không? Hay ngược lại, cô sẽ bị đôi vợ chồng này đổ tội và rơi vào tình thế nguy hiểm?
Nhìn thấy nhóm quân nhân xuống tàu, vẻ mặt của vợ chồng họ Chu càng thêm hân hoan. Họ nhìn nhau, rồi một người đứng bên trái, một người bên phải, bao vây lấy Thẩm Ninh, tỏ vẻ thân thiết trước mặt nhân viên tàu, liên tục gọi cô là “em gái”.
Khi cửa tàu đóng lại kèm theo tiếng "phịch", trái tim Thẩm Ninh như rơi xuống vực thẳm, cảm giác bất lực lan tràn.
Mình biết rõ bọn họ là những kẻ buôn người tàn nhẫn, nhưng không có bằng chứng nào. Chẳng lẽ mình phải đứng nhìn họ trốn thoát, tiếp tục hại nhiều đứa trẻ vô tội khác sao?
Còn Cố Trường Canh, anh ta là quân nhân của Quân Giải Phóng Nhân Dân đấy! Hai tên buôn người to đùng ở ngay dưới mũi anh ta mà không phát hiện ra!
Chết tiệt! Thật là vô dụng!
Càng nghĩ, Thẩm Ninh càng tức giận. Cô đứng bật dậy.
Vợ chồng họ Chu ngay lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cô, "Cô em làm gì vậy?"
"Đau bụng." Thẩm Ninh lạnh lùng đáp lại rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Lối đi trên tàu rất hẹp. Thẩm Ninh suýt đâm vào một người đàn ông cao lớn. Cô nhíu mày, định lách qua thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Cẩn thận chút..."
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên và thấy Cố Trường Canh đã thay thường phục, lặng lẽ quay lại tàu. Đôi mắt sắc lạnh của anh đang dò xét cô.
...
Dù Cố Trường Canh chưa hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng biết rằng họ đang âm thầm giám sát, trái tim Thẩm Ninh cũng yên tâm phần nào trong toa tàu lắc lư.
La Phụng đưa cho Thẩm Ninh một nắm hạt dưa, tựa vào bàn nhỏ, che chắn tầm nhìn của cô, "Cô em à, càng nói chuyện với em chị càng thấy hợp nhau. Gặp em chị còn thân hơn cả gặp em gái ruột của mình."
Thẩm Ninh không để lộ cảm xúc, khéo léo từ chối, "Không cần đâu, dạo này em hay bị nhiệt, ăn nhiều hạt dưa dễ nổi mụn, em uống nước là được rồi."
La Phụng mừng rỡ, vội đưa cốc nước cho Thẩm Ninh, "Vậy em uống nước đi."
Thẩm Ninh giả vờ không nhìn thấy động tác nhỏ của họ, liếc qua miệng cốc, thấy có lớp bột trắng mỏng, rồi nhấp hai ngụm nước, nhưng thực ra cô đã chuyển toàn bộ nước vào không gian của mình, chỉ chạm môi vào để làm như đang uống.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, Bọn họ quả thật ngu ngốc, còn định bắt cóc mình nữa chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cô cũng có bằng chứng chứng minh họ là bọn buôn người, không còn phải lo đối diện với cuộc thẩm vấn của Cố Trường Canh nữa. Bằng chứng rành rành thế này không thể chối cãi!
Thấy Thẩm Ninh đã uống nước, La Phụng rõ ràng nhẹ nhõm hẳn. Sau đó bà ta trò chuyện qua loa thêm vài câu rồi hỏi, "Cô em, có phải em thấy mệt không?"
Thẩm Ninh thuận theo, ngáp một cái, "Có chút mệt, chắc do thiếu ngủ, em hơi chóng mặt. Chị à, để em chợp mắt một lát nhé."
"Được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi, chị sẽ không làm phiền em đâu."
La Phụng nở nụ cười đắc ý, liếc mắt với Chu Lão Tam. Nhìn thấy Thẩm Ninh nhanh chóng "chìm vào giấc ngủ", La Phụng kéo hành lý của cô ra từ dưới gầm giường, lẩm bẩm, "Sao mà nhẹ thế? Đi xuống nông thôn mà mang ít đồ thế này?"
Chu Lão Tam ra vẻ hiểu biết, đôi mắt hắn lóe lên sự tham lam, hạ giọng, "Nhẹ là đúng rồi. Cô ta chắc chắn mang theo nhiều tiền và phiếu, định đến nơi mới sắm đồ. Lần này chúng ta hốt bạc rồi!
Nhanh lên, dọn dẹp đi, sắp đến ga rồi, người của chúng ta đang đợi sẵn. Bỏ mấy đứa nhỏ kia đi, với hàng mới này, chúng ta sẽ kiếm được một món lớn."
...
Chẳng mấy chốc, tiếng còi tàu vang lên, tàu từ từ dừng lại tại ga ở tỉnh Cát Lâm.
Người phụ nữ quấn đứa trẻ lên lưng mình, rồi đỡ Thẩm Ninh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro