Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con

Bông Thượng Hạn...

Lê Tô Tô

2024-10-29 16:55:54

Sau khi ăn đến no căng, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến vuốt ve cái bụng tròn vo, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.

Nếu như bụng vẫn còn chỗ chứa thì bọn họ thực sự không nỡ đặt đũa xuống bàn.

Hai cân thịt kho tàu đã hết khoảng một cân, phần còn lại để buổi tối ăn tiếp.

Sau bữa trưa, Giang Đông Thăng tích cực xung phong rửa chén: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ đi huyện thành xa xôi như vậy chắc chắn là rất vất vả. Mẹ mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, chén cứ để con rửa."

Nghe Giang Đông Thăng nói, Kiều Nhiễm vô cùng cảm động.

Đứa trẻ này chu đáo quá, là một chàng trai ấm áp.

Tuy nhiên khi nhìn thấy đôi bàn tay nứt nẻ của Giang Đông Thăng, Kiều Nhiễm lại từ chối.

"Thôi con cứ để mẹ rửa, tay con nứt da hết rồi, không thể ngâm nước lạnh."

Kiều Nhiễm nói xong thì tự mình bưng chén ra ngoài bắt đầu rửa.

Sau đó cô quay về phòng cầm vải ngày hôm nay mua được đi tìm Lý Thúy Cúc, ngoài ra còn có bông.

Bông là loại cây công nghiệp, ở đội sản xuất cũng có trồng nhưng trên cơ bản đều phải giao nộp lên hết.

Muốn lấy được bông, họ phải dùng tiền đi mua.

Bông cũng là mặt hàng bị quản lý chặt chẽ, số lượng có hạn. Đặc biệt là vào mùa đông, nhu cầu thu mua bông vô cùng lớn, họ càng kiểm soát hàng gắt gao hơn.

Cũng may trong không gian của Kiều Nhiễm có trữ một ít bông, số lượng không được coi là nhiều lắm, chỉ có khoảng hai ba trăm cân gì đấy, dư sức may quần áo ấm cho cả nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiều Nhiễm lấy khoảng mấy cân bông, định nói là mua được, kèm với vải đưa cho Lý Thúy Cúc.

Thấy bông của Kiều Nhiễm mềm mại trắng như tuyết, hai mắt Lý Thúy Cúc tỏa sáng.

"Em dâu ba, em may mắn quá, vậy mà lại mua được bông chất lượng thế này, sờ vào mềm mại vô cùng." Lý Thúy Cúc liên tục cảm khái.

Bông này dùng để làm áo thì khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ấm lắm đây.

Có áo khoác vừa dày vừa ấm, vào thời tiết rét mướt cũng không sợ bị đông lạnh.

Bông này đương nhiên là tốt rồi, bởi vì... nó là bông Tân Cương thượng hạng mà.

Trước khi xuyên qua Kiều Nhiễm đi Tân Cương rồi tiện tay mua vào.

Lúc đó thấy bông chất lượng tốt lại còn rẻ nữa nên cô mua luôn mấy trăm cân, không tốn quá nhiều tiền, ngờ đâu bây giờ có chỗ cần dùng đến.

Kiều Nhiễm cười cười: "Cũng không phải may mắn hay gì đâu chị, là em nhờ chiến hữu của Vệ Quốc mua giúp ấy mà, bằng không hàng tốt như bông Tân Cương sao đến lượt em dùng chứ."

Kiều Nhiễm tìm đại một lý do, sau này có lấy ra thứ gì tốt cô cũng có cách giải thích nguồn gốc của nó.

Giang Vệ Quốc có mấy người chiến hữu ở huyện thành, họ cũng có chút quyền thế, có tầng quan hệ này nên nhờ vả bọn họ thuận tiện hơn nhiều lắm.

Hiện tại Giang Vệ Quốc đã mất, cô tùy tiện nói mò, chết không có đối chứng, người khác cũng sẽ không hoài nghi.

Lý Thúy Cúc gật đầu đáp: "Thì ra là thế, có quan hệ tốt thật, nông dân bình thường như bọn chị, đừng nói bông tốt thượng hạng này, muốn mua ít đường, vải... mà cũng không lấy được phiếu."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con

Số ký tự: 0