Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chiến Với Cô Em...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Kiều Nhiễm uống thuốc, ngủ suốt một ngày đêm, hôm sau tỉnh lại người đã hết sốt, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Kiều Nhiễm đi ra khỏi phòng, đã là mười giờ sáng. Thái Kim Hoa vẫn còn tức tối vì chuyện ngày hôm qua nên cố ý không gọi cô ra ăn sáng. Nhưng Kiều Nhiễm cũng không để ý, trong không gian của cô có rất nhiều đồ ăn ngon. Món cháo bột ngô lạt lẽo đó của Giang gia cô còn thấy chướng mắt.
Đánh chén sạch sẽ một cái bánh bao thịt, một ly sữa đậu nành, Kiều Nhiễm không thấy đói bụng nữa.
Thấy cô đi ra, chị dâu hai Lý Thúy Cúc ân cần hỏi: "Em dâu ba tỉnh rồi à? Sáng sớm còn chưa ăn gì, em có đói bụng không?"
Kiều Nhiễm sửa sang lại ký ức của nguyên chủ, ở Giang gia cũng chỉ có chị dâu hai này là đối xử với cô tốt hơn một chút.
Còn không chờ cô lên tiếng, Giang Ái Anh đã chen miệng vào châm chọc khiêu khích: "Ha hả, chị dâu hai, chị đừng quan tâm chị ta đói hay không làm gì. Chị ta đã ngủ liền tù tì mấy ngày, không làm việc gì hết, kéo chân sau cả nhà chúng ta, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà ăn cơm miễn phí?"
Giang Ái Anh nhìn Kiều Nhiễm với ánh mắt hết sức khó chịu.
Cũng tại bà chị này ngăn cản mẹ cô ta tổng cổ con Yến Yến đi, nếu không người ta đã đưa mẹ cô ta hai mươi đồng, là cô ta có tiền mua giày da rồi.
Kiều Nhiễm liếc Giang Ái Anh với cái nhìn lạnh như băng, nói thẳng: "Nói da mặt dày thì đúng là không ai có thể so được với cô. Tôi không làm mà ăn thì sao? Chồng tôi một tháng gửi về đây ba mươi lăm đồng, chẳng lẽ chưa đủ cho tôi ăn cơm ở Giang gia? Cô thì sao? Không có chồng nuôi, nương nhờ nhà mẹ đẻ, không làm việc gì, cô còn không biết xấu hổ mà ăn cơm? Lại dám mặt dày nói tôi!"
Giang Ái Anh ở Giang gia hết ăn lại nằm, đã thành thói nên xem hết thảy là điều đương nhiên.
"Ba mẹ kiếm công điểm nuôi tôi ăn uống, mẹ nói tôi không cần xuống đất làm việc.
Nhỡ đâu đi ra ngoài phơi nắng rồi trở nên xấu xí thì sao? Rất có thể sẽ không tìm được một nhà chồng tốt, làm sao còn trông cậy vào tôi có thể gả đến trong thành chứ." Giang Ái Anh bĩu môi nói.
Kiều Nhiễm hừ lạnh: "Chút công điểm ba mẹ kiếm được cũng chỉ đủ cho bọn họ ăn, cô được ăn ngon uống tốt chẳng phải đều dựa vào công điểm của tất cả mọi người ở nhà họ Giang chúng tôi kiếm được sao?
Đương nhiên, còn có tiền lương của chồng tôi phần lớn đều tiêu ở trên người cô nữa, cô còn không biết xấu hổ mà lên tiếng?
Đã như vậy sau này cô không làm việc thì cũng đừng ăn cơm, ai có thể nuôi người rảnh rỗi?
Cô còn thua Đông Thăng và Yến Yến nhà tôi, mấy đứa nó còn nhỏ xíu đã biết đi ra ngoài phụ người lớn làm việc, cô thì sao? Lười biếng như vậy, đừng nói người thành phố không thích một cô gái chỉ biết ăn, không biết làm như cô, ngay cả ở nông thôn cũng không có nhà nào cam tâm tình nguyện rước cô vào cửa đâu."
Giang Ái Anh bị Kiều Nhiễm nói đến tức giận: "Kiều Nhiễm, chị là cái thá gì? Ba mẹ chúng ta quản việc trong nhà, ba mẹ còn chưa lên tiếng, chị dựa vào cái gì nói tôi? Cái nhà này chưa tới lượt chị làm chủ đâu."
Kiều Nhiễm đi ra khỏi phòng, đã là mười giờ sáng. Thái Kim Hoa vẫn còn tức tối vì chuyện ngày hôm qua nên cố ý không gọi cô ra ăn sáng. Nhưng Kiều Nhiễm cũng không để ý, trong không gian của cô có rất nhiều đồ ăn ngon. Món cháo bột ngô lạt lẽo đó của Giang gia cô còn thấy chướng mắt.
Đánh chén sạch sẽ một cái bánh bao thịt, một ly sữa đậu nành, Kiều Nhiễm không thấy đói bụng nữa.
Thấy cô đi ra, chị dâu hai Lý Thúy Cúc ân cần hỏi: "Em dâu ba tỉnh rồi à? Sáng sớm còn chưa ăn gì, em có đói bụng không?"
Kiều Nhiễm sửa sang lại ký ức của nguyên chủ, ở Giang gia cũng chỉ có chị dâu hai này là đối xử với cô tốt hơn một chút.
Còn không chờ cô lên tiếng, Giang Ái Anh đã chen miệng vào châm chọc khiêu khích: "Ha hả, chị dâu hai, chị đừng quan tâm chị ta đói hay không làm gì. Chị ta đã ngủ liền tù tì mấy ngày, không làm việc gì hết, kéo chân sau cả nhà chúng ta, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà ăn cơm miễn phí?"
Giang Ái Anh nhìn Kiều Nhiễm với ánh mắt hết sức khó chịu.
Cũng tại bà chị này ngăn cản mẹ cô ta tổng cổ con Yến Yến đi, nếu không người ta đã đưa mẹ cô ta hai mươi đồng, là cô ta có tiền mua giày da rồi.
Kiều Nhiễm liếc Giang Ái Anh với cái nhìn lạnh như băng, nói thẳng: "Nói da mặt dày thì đúng là không ai có thể so được với cô. Tôi không làm mà ăn thì sao? Chồng tôi một tháng gửi về đây ba mươi lăm đồng, chẳng lẽ chưa đủ cho tôi ăn cơm ở Giang gia? Cô thì sao? Không có chồng nuôi, nương nhờ nhà mẹ đẻ, không làm việc gì, cô còn không biết xấu hổ mà ăn cơm? Lại dám mặt dày nói tôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Ái Anh ở Giang gia hết ăn lại nằm, đã thành thói nên xem hết thảy là điều đương nhiên.
"Ba mẹ kiếm công điểm nuôi tôi ăn uống, mẹ nói tôi không cần xuống đất làm việc.
Nhỡ đâu đi ra ngoài phơi nắng rồi trở nên xấu xí thì sao? Rất có thể sẽ không tìm được một nhà chồng tốt, làm sao còn trông cậy vào tôi có thể gả đến trong thành chứ." Giang Ái Anh bĩu môi nói.
Kiều Nhiễm hừ lạnh: "Chút công điểm ba mẹ kiếm được cũng chỉ đủ cho bọn họ ăn, cô được ăn ngon uống tốt chẳng phải đều dựa vào công điểm của tất cả mọi người ở nhà họ Giang chúng tôi kiếm được sao?
Đương nhiên, còn có tiền lương của chồng tôi phần lớn đều tiêu ở trên người cô nữa, cô còn không biết xấu hổ mà lên tiếng?
Đã như vậy sau này cô không làm việc thì cũng đừng ăn cơm, ai có thể nuôi người rảnh rỗi?
Cô còn thua Đông Thăng và Yến Yến nhà tôi, mấy đứa nó còn nhỏ xíu đã biết đi ra ngoài phụ người lớn làm việc, cô thì sao? Lười biếng như vậy, đừng nói người thành phố không thích một cô gái chỉ biết ăn, không biết làm như cô, ngay cả ở nông thôn cũng không có nhà nào cam tâm tình nguyện rước cô vào cửa đâu."
Giang Ái Anh bị Kiều Nhiễm nói đến tức giận: "Kiều Nhiễm, chị là cái thá gì? Ba mẹ chúng ta quản việc trong nhà, ba mẹ còn chưa lên tiếng, chị dựa vào cái gì nói tôi? Cái nhà này chưa tới lượt chị làm chủ đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro