Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Gặp Được Thổ Hà...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Người phụ nữ sảng khoái móc tiền, sau đó cầm một xấp phiếu dày đưa cho cô.
"Cô xem đi, tôi có nhiêu đây phiếu, đều đưa hết cho cô, chắc là có phiếu than đấy."
Trong lòng Kiều Nhiễm yên lặng cảm thán, hôm nay mình gặp phải thổ hào rồi, hơn nữa còn là đại thổ hào.
Cầm phiếu, Kiều Nhiễm nhìn xuống, thật sự có phiếu than.
Phiếu than ba mươi cân, tạm thời đủ cho cô dùng.
Mặt khác còn có phiếu lương, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu đường...
Lật tới cuối cùng, Kiều Nhiễm còn thấy một tấm phiếu xe đạp, lòng càng thêm chấn động không ngớt.
Thổ hào! Thổ hào!
Lần này không chỉ kiếm được năm mươi đồng, ngay cả vấn đề phiếu than cô cũng giải quyết được rồi, còn thu hoạch được một phiếu xe đạp! Quá đã!
Trước đó cô đã muốn mua một cái xe đạp nhưng không có phiếu, cũng không mua được xe đạp.
Cứ như vậy cô đi đi về về huyện thành nhiều sẽ không tiện.
Có xe đạp, mọi chuyện dễ dàng hơn.
Chỉ là một chiếc xe đạp hình như cũng không rẻ, hơn một trăm đồng lận.
Không sao, trong tay cô có đủ tiền, quay về sẽ đi mua một cái xe đạp, sau này lui tới huyện thành cũng không cần cuốc bộ nhiều như vậy.
"Cô xem như vậy đủ chưa?" Người phụ nữ sợ Kiều Nhiễm chê ít phiếu quá, lại hỏi một câu.
Kiều Nhiễm vội vàng đáp: "Đủ rồi, đủ rồi."
"Được, đủ là tốt rồi."
Mua được mỹ phẩm dưỡng da xịn, người phụ nữ vui vẻ chuẩn bị rời đi.
Kiều Nhiễm suy nghĩ hôm nay mình rốt cuộc chiếm tiện nghi rồi, cô ấy đưa cô nhiều phiếu như vậy, trị giá không ít tiền đâu.
Cô cũng không phải người thích chiếm tiện nghi của người ta, suy nghĩ một chút, Kiều Nhiễm gọi cô ấy lại.
"Đồng chí, đợi chút đã."
Người phụ nữ dừng chân: "Lại nữa, cô còn có chuyện gì?"
"Đồng chí, cô đưa tôi nhiều phiếu quá, tôi cho cô thêm mấy thứ."
"Cho cái gì? Đồ vô dụng thì thôi, tôi không cần."
"Cô hẳn là sẽ thích."
Kiều Nhiễm nói, lấy trong không gian ra một lọ nước hoa và hai cái kẹp tóc.
Trên kẹp tóc còn đính hột xoàn hay cái gì đó tương tự, lấp la lấp lánh rất đẹp.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy đã lập tức bị thu hút, hai mắt cứ nhìn chằm chằm.
"Thật xinh đẹp, cái kẹp tóc này."
Cô ở tỉnh thành còn chưa từng nhìn thấy kẹp tóc nào xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã thấy thích.
"Cô dùng cái này chắc chắn sẽ rất đẹp." Kiều Nhiễm tâng bốc.
Người phụ nữ nghe xong, có chút mở cờ trong bụng.
Kẹp tóc xinh đẹp như vậy, cô ấy dùng khẳng định sẽ rất nổi bật.
"Cô tặng tôi thật hả?" Người phụ nữ có chút không dám tin, đồ tốt như vậy, ai nỡ đem đi tặng người khác.
"Tặng cô thật đấy." Kiều Nhiễm phóng khoáng nói.
Trong không gian của cô còn cả một cái rương chứa khoảng trăm cái, cô căn bản dùng không hết, tặng người ta vài cái cũng không sao.
"Được, vậy tôi không khách sáo với cô đâu." Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy.
"Đây là nước hoa hả?" Thấy chai nước hoa Kiều Nhiễm tặng hết sức tinh xảo, nhìn có vẻ sang trọng hơn nước hoa thường thấy, người phụ nữ mới không xác định hỏi một câu.
"Là nước hoa đấy, cô xem có thích mùi này không."
Người phụ nữ xịt ra một ít, hương thơm hoa hồng nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi.
"Thích, mùi thơm quá."
"Thích là tốt rồi, cô cầm lấy đi, tôi tặng cô."
"Con người cô thật là tốt, chúng ta không quen không biết vậy mà cô toàn tặng cho tôi thứ tốt.
Tôi cũng không thể để cô thua thiệt, mấy thứ này khẳng định không rẻ đâu, tôi sẽ đưa cô thêm hai mươi đồng..."
Người phụ nữ nói rồi lại móc hai mươi đồng ra đưa cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm: "..."
Cô có cảm giác mình chiếm tiện nghi của người ta nên mới tặng đồ, cứ như vậy nhận tiền chẳng phải là mình tiếp tục chiếm tiện nghi hay sao?
Tuy nhiên mặc kệ Kiều Nhiễm từ chối thế nào, người phụ nữ vẫn kiên quyết đưa tiền cho cô. Dáng vẻ cứ như thể mình được hời, không hề cảm thấy bản thân ra tiền quá nhiều chút nào.
Kiều Nhiễm hiểu ra, người ta khẳng định không phải là một kim chủ thiếu tiền, cũng không từ chối nữa.
Chuyến này ra hàng, Kiều Nhiễm kiếm được tổng cộng bảy mươi đồng tiền, cộng thêm một đống phiếu, lòng tràn ngập vui vẻ.
"Cô xem đi, tôi có nhiêu đây phiếu, đều đưa hết cho cô, chắc là có phiếu than đấy."
Trong lòng Kiều Nhiễm yên lặng cảm thán, hôm nay mình gặp phải thổ hào rồi, hơn nữa còn là đại thổ hào.
Cầm phiếu, Kiều Nhiễm nhìn xuống, thật sự có phiếu than.
Phiếu than ba mươi cân, tạm thời đủ cho cô dùng.
Mặt khác còn có phiếu lương, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu đường...
Lật tới cuối cùng, Kiều Nhiễm còn thấy một tấm phiếu xe đạp, lòng càng thêm chấn động không ngớt.
Thổ hào! Thổ hào!
Lần này không chỉ kiếm được năm mươi đồng, ngay cả vấn đề phiếu than cô cũng giải quyết được rồi, còn thu hoạch được một phiếu xe đạp! Quá đã!
Trước đó cô đã muốn mua một cái xe đạp nhưng không có phiếu, cũng không mua được xe đạp.
Cứ như vậy cô đi đi về về huyện thành nhiều sẽ không tiện.
Có xe đạp, mọi chuyện dễ dàng hơn.
Chỉ là một chiếc xe đạp hình như cũng không rẻ, hơn một trăm đồng lận.
Không sao, trong tay cô có đủ tiền, quay về sẽ đi mua một cái xe đạp, sau này lui tới huyện thành cũng không cần cuốc bộ nhiều như vậy.
"Cô xem như vậy đủ chưa?" Người phụ nữ sợ Kiều Nhiễm chê ít phiếu quá, lại hỏi một câu.
Kiều Nhiễm vội vàng đáp: "Đủ rồi, đủ rồi."
"Được, đủ là tốt rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mua được mỹ phẩm dưỡng da xịn, người phụ nữ vui vẻ chuẩn bị rời đi.
Kiều Nhiễm suy nghĩ hôm nay mình rốt cuộc chiếm tiện nghi rồi, cô ấy đưa cô nhiều phiếu như vậy, trị giá không ít tiền đâu.
Cô cũng không phải người thích chiếm tiện nghi của người ta, suy nghĩ một chút, Kiều Nhiễm gọi cô ấy lại.
"Đồng chí, đợi chút đã."
Người phụ nữ dừng chân: "Lại nữa, cô còn có chuyện gì?"
"Đồng chí, cô đưa tôi nhiều phiếu quá, tôi cho cô thêm mấy thứ."
"Cho cái gì? Đồ vô dụng thì thôi, tôi không cần."
"Cô hẳn là sẽ thích."
Kiều Nhiễm nói, lấy trong không gian ra một lọ nước hoa và hai cái kẹp tóc.
Trên kẹp tóc còn đính hột xoàn hay cái gì đó tương tự, lấp la lấp lánh rất đẹp.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy đã lập tức bị thu hút, hai mắt cứ nhìn chằm chằm.
"Thật xinh đẹp, cái kẹp tóc này."
Cô ở tỉnh thành còn chưa từng nhìn thấy kẹp tóc nào xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã thấy thích.
"Cô dùng cái này chắc chắn sẽ rất đẹp." Kiều Nhiễm tâng bốc.
Người phụ nữ nghe xong, có chút mở cờ trong bụng.
Kẹp tóc xinh đẹp như vậy, cô ấy dùng khẳng định sẽ rất nổi bật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô tặng tôi thật hả?" Người phụ nữ có chút không dám tin, đồ tốt như vậy, ai nỡ đem đi tặng người khác.
"Tặng cô thật đấy." Kiều Nhiễm phóng khoáng nói.
Trong không gian của cô còn cả một cái rương chứa khoảng trăm cái, cô căn bản dùng không hết, tặng người ta vài cái cũng không sao.
"Được, vậy tôi không khách sáo với cô đâu." Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy.
"Đây là nước hoa hả?" Thấy chai nước hoa Kiều Nhiễm tặng hết sức tinh xảo, nhìn có vẻ sang trọng hơn nước hoa thường thấy, người phụ nữ mới không xác định hỏi một câu.
"Là nước hoa đấy, cô xem có thích mùi này không."
Người phụ nữ xịt ra một ít, hương thơm hoa hồng nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi.
"Thích, mùi thơm quá."
"Thích là tốt rồi, cô cầm lấy đi, tôi tặng cô."
"Con người cô thật là tốt, chúng ta không quen không biết vậy mà cô toàn tặng cho tôi thứ tốt.
Tôi cũng không thể để cô thua thiệt, mấy thứ này khẳng định không rẻ đâu, tôi sẽ đưa cô thêm hai mươi đồng..."
Người phụ nữ nói rồi lại móc hai mươi đồng ra đưa cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm: "..."
Cô có cảm giác mình chiếm tiện nghi của người ta nên mới tặng đồ, cứ như vậy nhận tiền chẳng phải là mình tiếp tục chiếm tiện nghi hay sao?
Tuy nhiên mặc kệ Kiều Nhiễm từ chối thế nào, người phụ nữ vẫn kiên quyết đưa tiền cho cô. Dáng vẻ cứ như thể mình được hời, không hề cảm thấy bản thân ra tiền quá nhiều chút nào.
Kiều Nhiễm hiểu ra, người ta khẳng định không phải là một kim chủ thiếu tiền, cũng không từ chối nữa.
Chuyến này ra hàng, Kiều Nhiễm kiếm được tổng cộng bảy mươi đồng tiền, cộng thêm một đống phiếu, lòng tràn ngập vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro