Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Không Nhiều 1
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Lý Kiến Vĩ ở trong một tứ hợp viện, trong viện còn có các gia đình khác.
Kiều Nhiễm hỏi thăm nhà Lý Kiến Vĩ, lập tức có người chỉ cho cô.
Lý Kiến Vĩ thấy Kiều Nhiễm tìm tới, biết cô mang theo đồ sang giao dịch, bèn vui vẻ đi từ trong nhà ra, chào hỏi một câu với Kiều Nhiễm: "Em họ, em tới rồi à? Mau vào nhà ngồi chơi."
Hiện tại phía trên kiểm soát giao dịch riêng tương đối chặt chẽ, Lý Kiến Vĩ đề phòng nên cố ý gọi Kiều Nhiễm là em họ để tránh điều tiếng.
Hôm nay Kiều Nhiễm mang đồ sang cho anh ta, nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Kiều Nhiễm phản ứng rất nhanh tiếp lời: "Vâng anh họ, biết chị dâu đang mang thai nên em cố ý mang theo ít đồ đến thăm chị ấy."
Nói rồi Kiều Nhiễm đi vào trong nhà của Lý Kiến Vĩ.
Nhà không quá lớn, diện tích khoảng bốn năm chục mét vuông.
Người một nhà chen chúc nhau sống trong một gian phòng nhỏ, ngoại trừ vợ chồng Lý Kiến Vĩ, còn có hai đứa con của họ, hiện chị vợ đang mang bầu đứa thứ ba.
Trong phòng kê hai cái giường, vợ chồng Lý Kiến Vĩ nằm một cái, cái còn lại dành cho hai đứa nhỏ.
Chỉ riêng hai cái giường thôi đã chiếm gần nửa gian nhà.
Chưa kể còn có tủ quần áo, bàn ăn, cùng một số đồ vật linh linh khác, thành ra không gian khá chật chội.
Điều kiện của người thời này còn kém, nhất là ở huyện thành, một đại gia đình sống cùng nhau trong một gian phòng nhỏ là chuyện rất bình thường.
Vợ của Lý Kiến Vĩ, Sở Hồng cũng nghe chồng mình nhắc tới Kiều Nhiễm rồi. Hôm đó chồng cô ấy mang theo nhiều lương thực tinh về nhà, lại còn có trứng gà, làm cô ấy vui vẻ mãi.
"Em gái, mau ngồi xuống đi, có khát nước không? Chị dâu rót ly nước ấm cho em nhé..." Sở Hồng nói rồi định mang bụng bầu đi rót nước cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm thấy người ta mang thai nặng nề, sao có thể không biết xấu hổ để người ta phục vụ mình, cô vội vàng khoát tay: "Không cần đâu chị ơi, em không khát, chị cứ ngồi nghỉ đi.
Đưa đồ xong em còn có việc, không thể ở lại lâu."
Nghe Kiều Nhiễm nói như vậy, Sở Hồng cũng không cưỡng cầu.
Lý Kiến Vĩ vô cùng mong đợi hỏi: "Cô em, hôm nay cô mang thứ gì tốt đến hả?"
Kiều Nhiễm thong thả lấy đồ trong ba lô ra.
Hai cân thịt ba chỉ, hai mươi quả trứng gà, một con gà mái, còn có 5 cân dầu vừng, 10 cân gạo.
Mỗi khi Kiều Nhiễm lấy ra một món, ánh mắt Lý Kiến Vĩ lại sáng lên một chút.
Nhiều thứ tốt như vậy ư!
Thịt ba chỉ, gà mái, còn có dầu vừng, tất cả đều là đồ khó kiếm.
Đặc biệt là dầu vừng.
Nhà bọn họ ăn dầu cực nhanh thấy đáy, chỉ là bây giờ dầu ở huyện thành bị kiểm soát gắt gao, không có cách nào mua được.
Lần này Kiều Nhiễm đem dầu vừng đến, không thể nghi ngờ chính là đang giải quyết việc khẩn cấp cho nhà bọn họ.
Năm cân không được coi là nhiều, nhưng có thể ăn đến cuối năm.
Nếu tiết kiệm hơn có khi ăn đến Tết cũng không thành vấn đề.
"Cô lấy đâu ra nhiều đồ tốt như vậy?" Lý Kiến Vĩ vô cùng kích động nói.
Kiều Nhiễm còn tưởng Lý Kiến Vĩ ngại nhiều, nói: "Lý đại ca, nếu như anh thấy nhiều quá không mua được thì cũng không có việc gì, tôi lại cầm ra ngoài bán sau."
Lý Kiến Vĩ cản lại ngay: "Không có, không có, tôi không hề ngại nhiều.
Những thứ cô mang đến nhất định là càng nhiều càng tốt, tôi mừng còn không kịp."
Cho dù anh ấy ăn không hết thì vẫn có thể chia cho người khác nha!
Đặc biệt là hai tháng nữa sẽ tới Tết.
Vào thời điểm này, nhà nhà đều muốn thu gom thật nhiều đồ tốt, như vậy mới có thể trải qua một năm mới viên mãn.
Nếu như lấy được thứ tốt đem đi tặng lãnh đạo, đối với con đường thăng chức tăng lương cũng có sự trợ giúp nhất định.
Kiều Nhiễm: "Lý đại ca, thật ra chỗ đồ này cũng không nhiều, nếu như anh cần, hôm khác tôi có thể đưa cho anh nhiều hơn."
Kiều Nhiễm hỏi thăm nhà Lý Kiến Vĩ, lập tức có người chỉ cho cô.
Lý Kiến Vĩ thấy Kiều Nhiễm tìm tới, biết cô mang theo đồ sang giao dịch, bèn vui vẻ đi từ trong nhà ra, chào hỏi một câu với Kiều Nhiễm: "Em họ, em tới rồi à? Mau vào nhà ngồi chơi."
Hiện tại phía trên kiểm soát giao dịch riêng tương đối chặt chẽ, Lý Kiến Vĩ đề phòng nên cố ý gọi Kiều Nhiễm là em họ để tránh điều tiếng.
Hôm nay Kiều Nhiễm mang đồ sang cho anh ta, nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Kiều Nhiễm phản ứng rất nhanh tiếp lời: "Vâng anh họ, biết chị dâu đang mang thai nên em cố ý mang theo ít đồ đến thăm chị ấy."
Nói rồi Kiều Nhiễm đi vào trong nhà của Lý Kiến Vĩ.
Nhà không quá lớn, diện tích khoảng bốn năm chục mét vuông.
Người một nhà chen chúc nhau sống trong một gian phòng nhỏ, ngoại trừ vợ chồng Lý Kiến Vĩ, còn có hai đứa con của họ, hiện chị vợ đang mang bầu đứa thứ ba.
Trong phòng kê hai cái giường, vợ chồng Lý Kiến Vĩ nằm một cái, cái còn lại dành cho hai đứa nhỏ.
Chỉ riêng hai cái giường thôi đã chiếm gần nửa gian nhà.
Chưa kể còn có tủ quần áo, bàn ăn, cùng một số đồ vật linh linh khác, thành ra không gian khá chật chội.
Điều kiện của người thời này còn kém, nhất là ở huyện thành, một đại gia đình sống cùng nhau trong một gian phòng nhỏ là chuyện rất bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ của Lý Kiến Vĩ, Sở Hồng cũng nghe chồng mình nhắc tới Kiều Nhiễm rồi. Hôm đó chồng cô ấy mang theo nhiều lương thực tinh về nhà, lại còn có trứng gà, làm cô ấy vui vẻ mãi.
"Em gái, mau ngồi xuống đi, có khát nước không? Chị dâu rót ly nước ấm cho em nhé..." Sở Hồng nói rồi định mang bụng bầu đi rót nước cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm thấy người ta mang thai nặng nề, sao có thể không biết xấu hổ để người ta phục vụ mình, cô vội vàng khoát tay: "Không cần đâu chị ơi, em không khát, chị cứ ngồi nghỉ đi.
Đưa đồ xong em còn có việc, không thể ở lại lâu."
Nghe Kiều Nhiễm nói như vậy, Sở Hồng cũng không cưỡng cầu.
Lý Kiến Vĩ vô cùng mong đợi hỏi: "Cô em, hôm nay cô mang thứ gì tốt đến hả?"
Kiều Nhiễm thong thả lấy đồ trong ba lô ra.
Hai cân thịt ba chỉ, hai mươi quả trứng gà, một con gà mái, còn có 5 cân dầu vừng, 10 cân gạo.
Mỗi khi Kiều Nhiễm lấy ra một món, ánh mắt Lý Kiến Vĩ lại sáng lên một chút.
Nhiều thứ tốt như vậy ư!
Thịt ba chỉ, gà mái, còn có dầu vừng, tất cả đều là đồ khó kiếm.
Đặc biệt là dầu vừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà bọn họ ăn dầu cực nhanh thấy đáy, chỉ là bây giờ dầu ở huyện thành bị kiểm soát gắt gao, không có cách nào mua được.
Lần này Kiều Nhiễm đem dầu vừng đến, không thể nghi ngờ chính là đang giải quyết việc khẩn cấp cho nhà bọn họ.
Năm cân không được coi là nhiều, nhưng có thể ăn đến cuối năm.
Nếu tiết kiệm hơn có khi ăn đến Tết cũng không thành vấn đề.
"Cô lấy đâu ra nhiều đồ tốt như vậy?" Lý Kiến Vĩ vô cùng kích động nói.
Kiều Nhiễm còn tưởng Lý Kiến Vĩ ngại nhiều, nói: "Lý đại ca, nếu như anh thấy nhiều quá không mua được thì cũng không có việc gì, tôi lại cầm ra ngoài bán sau."
Lý Kiến Vĩ cản lại ngay: "Không có, không có, tôi không hề ngại nhiều.
Những thứ cô mang đến nhất định là càng nhiều càng tốt, tôi mừng còn không kịp."
Cho dù anh ấy ăn không hết thì vẫn có thể chia cho người khác nha!
Đặc biệt là hai tháng nữa sẽ tới Tết.
Vào thời điểm này, nhà nhà đều muốn thu gom thật nhiều đồ tốt, như vậy mới có thể trải qua một năm mới viên mãn.
Nếu như lấy được thứ tốt đem đi tặng lãnh đạo, đối với con đường thăng chức tăng lương cũng có sự trợ giúp nhất định.
Kiều Nhiễm: "Lý đại ca, thật ra chỗ đồ này cũng không nhiều, nếu như anh cần, hôm khác tôi có thể đưa cho anh nhiều hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro