Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con

Làm Bếp Lò

Lê Tô Tô

2024-10-29 16:55:54

Giang Phúc Quý làm cho Kiều Nhiễm một cái bếp lò đất, không có gạch.

Gạch khối tương đối đắt, không chỉ vậy còn khó kiếm.

Cho nên nhà ở nông thôn đều là nhà đất, chỉ có người thành phố mới có tiền xây nhà bằng gạch khối.

Làm bếp lò đất khá đơn giản, khuấy chút bùn tạo thành những viên gạch lớn nhỏ, lại đưa đến cùng một nơi, dùng lửa thiêu lớn nhất có thể.

Thiêu đến khi bùn bốc hết hơi nước, viên gạch tự nhiên sẽ cứng rắn.

Tuy nói Giang Phúc Quý hơi lớn tuổi nhưng nông dân vẫn luôn làm việc nặng nên thân thể khá cường tráng, xây xong bếp lò cũng chỉ mới qua hơn ba tiếng.

Lúc này, sắc trời dần dần tối xuống.

Đến giờ ăn cơm chiều, may là ông ấy đã kịp làm xong.

Giang Phúc Quý vỗ tay một cái, nói với Kiều Nhiễm: "Chắt dâu, bếp lò ông xây thế là được rồi đấy, cháu có thể sử dụng ngay.

Hiện tại thời gian không còn sớm, ông chú hai đi về nhé."

"Ông chú hai, bên ngoài trời hơi tối, cháu tiễn ông một đoạn nhé ạ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao cô cũng đã nhờ vả ông ấy, nếu trên đường Giang Phúc Quý trở về mà xảy ra chuyện gì, lòng cô nhất định sẽ băn khoăn.

Giang Phúc Quý cảm thấy không cần thiết lắm, khoát tay nói: "Không cần đâu chắt dâu, ông chú hai tuy rằng lớn tuổi nhưng hai mắt vẫn còn tinh tường lắm, cháu vào trong nhà đi."

"Ông chú hai, cháu vẫn nên tiễn ông một đoạn mới yên tâm được."

Thấy Kiều Nhiễm khăng khăng muốn tiễn, Giang Phúc Quý cũng đồng ý: "Vậy được rồi, chắt dâu, cháu đưa ông chú hai một chuyến đi."

Giang Phúc Quý thu dọn công cụ sau đó rời đi cùng Kiều Nhiễm.

Hai nhà cũng không cách nhau quá xa, đi khoảng bảy tám phút là đến.

Chồng mình đã về, bà thím hai đưa rổ rau mới hái được ở đất phần trăm cho Kiều Nhiễm: "Vợ Vệ Quốc, đây là ít rau xanh bà thím mới hái, cháu lấy về ăn đi. Nhà cháu phân gia cũng không dễ dàng, chút rau dưa này là tấm lòng của bà, cháu không được khách sáo đâu đấy nhé."

Tuy nói rau dưa không phải thức ăn quý hiếm nhưng cũng có thể lấp đầy bụng.

Đem rau đến huyện thành bán thì không sánh bằng gạo hay bột mì tinh nhưng vẫn có thể đổi được ít tiền.

Kiều Nhiễm vội vàng khoát tay từ chối: "Không cần đâu bà thím hai, ông bà giữ lại ăn đi.

Hôm nay cháu mới làm phiền ông chú hai giúp cháu xây bếp lò, trong lòng vốn đã ngại lắm rồi, sao có thể lấy rau của bà về được."

"Đứa trẻ này, còn khách sáo với bà cái gì!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mau cầm lấy, nếu cháu không nhận tức là cháu không xem bà thím hai là người một nhà, bà sẽ buồn lắm đấy." Bà thím hai nói, nhét rau dưa vào tay Kiều Nhiễm.

"Bà thím hai..."

"Được rồi, chỉ là chút rau xanh thôi mà, có gì đâu phải ngại?"

Lúc này Kiều Nhiễm mới chịu cầm rau.

Thôi vậy, nếu đã là tấm lòng của ông bà, cô cũng nên nhận lấy.

Hôm nay đi tìm Giang Phúc Quý hỗ trợ, cô vốn định đưa qua nhà ông bà ít đồ.

Hiện tại còn lấy rau dưa của ông bà, ngày mai cô phải mượn cớ đi huyện thành mua cái gì đó cho ông bà mới được. Dù sao cô cũng không thể để người ta chịu thiệt.

Đồng thời trong lòng Kiều Nhiễm cũng thầm biết ơn ông chú hai vì đã giúp đỡ cô.

Cô có việc cần hỗ trợ, người ta không nói hai lời đã đồng ý ngay, bây giờ còn hái rau cho nhà cô.

Còn hai phụ huynh Giang gia thì sao? Rõ ràng là người cùng một nhà, sau khi phân gia còn không bằng cả họ hàng xa.

Nhận rau bà thím hai cho, Kiều Nhiễm cảm ơn vài câu rồi đi về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con

Số ký tự: 0