Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Mua Lò Than
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Sau khi Kiều Nhiễm rời đi, đồng nghiệp Lý Kiến Vĩ nói lời cảm ơn anh ấy vài câu.
Nếu không có Lý Kiến Vĩ giới thiệu, hôm nay anh ta cũng không lấy được nhiều đồ tốt như vậy.
"Kiến Vỹ, chân thành cảm ơn cậu, hay là hôm nay tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Lý Kiến Vĩ vội vàng khoát tay: "Không cần đâu, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà. Cũng đúng lúc em gái kia hỏi tôi một chút xem ai có phiếu lò than, tôi mới dẫn cô ấy đến tìm cậu.
Cậu kiếm được những vật này không dễ dàng, vẫn nên để lại cho cha cậu ăn đi."
Lý Kiến Vĩ biết khoảng thời gian này trong nhà anh đồng nghiệp rất trắc trở, anh ấy sẽ không đi chiếm tiện nghi của người ta.
Còn nữa, hôm nay anh ấy cũng lấy được không ít thứ tốt, không cần thiết phải ở nhà đồng nghiệp cọ cơm.
Về phần Kiều Nhiễm, sau khi hoàn thành công việc kiếm tiền, cô không chạy tới chợ đen nữa.
Tiền trong tay tạm thời đủ rồi, chờ đến khi xài hết, cô mới tiếp tục giao dịch vài đơn hàng.
Lấy được phiếu lò than, Kiều Nhiễm đi thẳng đến cung tiêu xã.
Người bán hàng tất nhiên là nhớ kỹ Kiều Nhiễm, thấy cô đến bèn thân thiện chào hỏi: "Đồng chí, cô tới mua đồ hả?"
Trước đây cô ta cho rằng Kiều Nhiễm là nông dân, không có tiền mua đồ, tuy nhiên ngày hôm đó hành vi của Kiều Nhiễm làm cô ta sợ rồi.
Một hơi mua hơn mấy chục đồng, còn hơn tiền lương một tháng của công nhân bình thường.
Nhanh như vậy lại đến mua thêm, nông dân sao có thể có năng lực tiêu pha như thế?
"Tôi có phiếu lò than rồi, đến đây để mua lò than. Trước đó cô nói giữ lại giùm tôi một cái, hẳn là vẫn còn phải không?"
"Vẫn còn đây."
"Vậy được, phiếu lò than đây, cô nhận đi." Kiều Nhiễm nói, trước tiên lấy phiếu ra đưa, sau đó lại nói: "Hai mươi đồng đúng không?
Tôi còn muốn mua mấy thứ khác, đợi lát nữa thanh toán luôn một thể."
Nhân viên bán hàng hỏi: "Đồng chí, cô còn muốn mua cái gì?"
"Bán cho tôi hai lọ kem bảo vệ da, hai hộp dầu ngao, còn có một gói thuốc lá Đại Tiền Môn, thêm một bình rượu thông thường."
Các loại hàng như rượu, thuốc lá, đều có thể sử dụng phiếu công nghiệp mua được.
Lý Kiến Vĩ cho Kiều Nhiễm không ít phiếu công nghiệp, đủ để cô dùng.
Kiều Nhiễm suy nghĩ ông chú hai giúp cô xây bếp cũng không dễ dàng, mua chút rượu và thuốc lá qua cho ông coi như lòng biết ơn của cô.
Con người Kiều Nhiễm chính là như vậy, người khác đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại ba phần.
Người khác đối xử không tốt với cô, đừng mơ tưởng chiếm được chút lợi lộc nào từ cô.
Đầu năm nay, nguồn cung ứng rượu, thuốc lá cũng tương đối khẩn trương.
Bởi vì chúng không phải nhu yếu phẩm sinh hoạt mà thuộc loại hàng tiêu khiển giải trí.
Người bình thường đến cung tiêu xã mua thuốc lá đều tính từng điếu, Kiều Nhiễm trực tiếp mua hẳn một gói, ra tay cực kỳ rộng rãi.
Nhân viên bán hàng không nỡ lấy ra, chỉ riêng kem bảo vệ da, ở cung tiêu xã huyện thành cũng tương đối hiếm có.
Bình thường mua một lọ đã rất khó khăn, Kiều Nhiễm lại mua hẳn hai lọ.
Còn thuốc lá Đại Tiền Môn, dưới tình hình chung bọn họ bán một lần nhiều lắm vài ba điếu, hiếm khi bán được cả gói.
Thế nhưng sợ mình đắc tội với Kiều Nhiễm, nhân viên bán hàng vẫn lấy đồ Kiều Nhiễm cần ra.
"Đồng chí, kem bảo vệ da hai đồng một lọ, dầu ngao hai hào một hộp.
Đại Tiền Môn một đồng rưỡi, rượu hai đồng.
Cộng với lò than hai mươi đồng, tổng cộng là hai mươi bảy đồng chín hào, ngoài ra cô còn phải đưa cho tôi phiếu công nghiệp bảy đồng rưỡi!"
Kiều Nhiễm sảng khoái trả tiền và phiếu.
Mua được đồ tốt, lúc chuẩn bị đi, Kiều Nhiễm thấy một người phụ nữ mặc phong cách tây đi đến.
"Chỗ các cô có bán kem bảo vệ da không? Cho tôi mua hai lọ." Người phụ nữ đi tới trước quầy nói với nhân viên bán hàng.
Nếu không có Lý Kiến Vĩ giới thiệu, hôm nay anh ta cũng không lấy được nhiều đồ tốt như vậy.
"Kiến Vỹ, chân thành cảm ơn cậu, hay là hôm nay tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Lý Kiến Vĩ vội vàng khoát tay: "Không cần đâu, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà. Cũng đúng lúc em gái kia hỏi tôi một chút xem ai có phiếu lò than, tôi mới dẫn cô ấy đến tìm cậu.
Cậu kiếm được những vật này không dễ dàng, vẫn nên để lại cho cha cậu ăn đi."
Lý Kiến Vĩ biết khoảng thời gian này trong nhà anh đồng nghiệp rất trắc trở, anh ấy sẽ không đi chiếm tiện nghi của người ta.
Còn nữa, hôm nay anh ấy cũng lấy được không ít thứ tốt, không cần thiết phải ở nhà đồng nghiệp cọ cơm.
Về phần Kiều Nhiễm, sau khi hoàn thành công việc kiếm tiền, cô không chạy tới chợ đen nữa.
Tiền trong tay tạm thời đủ rồi, chờ đến khi xài hết, cô mới tiếp tục giao dịch vài đơn hàng.
Lấy được phiếu lò than, Kiều Nhiễm đi thẳng đến cung tiêu xã.
Người bán hàng tất nhiên là nhớ kỹ Kiều Nhiễm, thấy cô đến bèn thân thiện chào hỏi: "Đồng chí, cô tới mua đồ hả?"
Trước đây cô ta cho rằng Kiều Nhiễm là nông dân, không có tiền mua đồ, tuy nhiên ngày hôm đó hành vi của Kiều Nhiễm làm cô ta sợ rồi.
Một hơi mua hơn mấy chục đồng, còn hơn tiền lương một tháng của công nhân bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhanh như vậy lại đến mua thêm, nông dân sao có thể có năng lực tiêu pha như thế?
"Tôi có phiếu lò than rồi, đến đây để mua lò than. Trước đó cô nói giữ lại giùm tôi một cái, hẳn là vẫn còn phải không?"
"Vẫn còn đây."
"Vậy được, phiếu lò than đây, cô nhận đi." Kiều Nhiễm nói, trước tiên lấy phiếu ra đưa, sau đó lại nói: "Hai mươi đồng đúng không?
Tôi còn muốn mua mấy thứ khác, đợi lát nữa thanh toán luôn một thể."
Nhân viên bán hàng hỏi: "Đồng chí, cô còn muốn mua cái gì?"
"Bán cho tôi hai lọ kem bảo vệ da, hai hộp dầu ngao, còn có một gói thuốc lá Đại Tiền Môn, thêm một bình rượu thông thường."
Các loại hàng như rượu, thuốc lá, đều có thể sử dụng phiếu công nghiệp mua được.
Lý Kiến Vĩ cho Kiều Nhiễm không ít phiếu công nghiệp, đủ để cô dùng.
Kiều Nhiễm suy nghĩ ông chú hai giúp cô xây bếp cũng không dễ dàng, mua chút rượu và thuốc lá qua cho ông coi như lòng biết ơn của cô.
Con người Kiều Nhiễm chính là như vậy, người khác đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại ba phần.
Người khác đối xử không tốt với cô, đừng mơ tưởng chiếm được chút lợi lộc nào từ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu năm nay, nguồn cung ứng rượu, thuốc lá cũng tương đối khẩn trương.
Bởi vì chúng không phải nhu yếu phẩm sinh hoạt mà thuộc loại hàng tiêu khiển giải trí.
Người bình thường đến cung tiêu xã mua thuốc lá đều tính từng điếu, Kiều Nhiễm trực tiếp mua hẳn một gói, ra tay cực kỳ rộng rãi.
Nhân viên bán hàng không nỡ lấy ra, chỉ riêng kem bảo vệ da, ở cung tiêu xã huyện thành cũng tương đối hiếm có.
Bình thường mua một lọ đã rất khó khăn, Kiều Nhiễm lại mua hẳn hai lọ.
Còn thuốc lá Đại Tiền Môn, dưới tình hình chung bọn họ bán một lần nhiều lắm vài ba điếu, hiếm khi bán được cả gói.
Thế nhưng sợ mình đắc tội với Kiều Nhiễm, nhân viên bán hàng vẫn lấy đồ Kiều Nhiễm cần ra.
"Đồng chí, kem bảo vệ da hai đồng một lọ, dầu ngao hai hào một hộp.
Đại Tiền Môn một đồng rưỡi, rượu hai đồng.
Cộng với lò than hai mươi đồng, tổng cộng là hai mươi bảy đồng chín hào, ngoài ra cô còn phải đưa cho tôi phiếu công nghiệp bảy đồng rưỡi!"
Kiều Nhiễm sảng khoái trả tiền và phiếu.
Mua được đồ tốt, lúc chuẩn bị đi, Kiều Nhiễm thấy một người phụ nữ mặc phong cách tây đi đến.
"Chỗ các cô có bán kem bảo vệ da không? Cho tôi mua hai lọ." Người phụ nữ đi tới trước quầy nói với nhân viên bán hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro