Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Ngược Mẹ Chồng 2
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Phải biết, Kiều Nhiễm bình thường tính tình mềm yếu, trước mặt bà một cái rắm cô cũng không dám thả, hôm nay lại giơ tay đánh bà ta một cái, giống như biến thành người khác vậy.
"Vợ lão tam, mày lật ông trời à, lại dám đánh mẹ chồng. Mày không sợ thiên lôi đánh xuống chết cha mày hả?" Thái Kim Hoa trợn mắt nói.
Kiều Nhiễm cười nhạt: "Đánh bà thì làm sao? Bà già đáng chết, ngay cả cháu gái ruột cũng đối xử nhẫn tâm như vậy, ông trời muốn đánh cũng sẽ đánh chết bà trước."
Kiều Nhiễm nói xong, giơ tay kéo Giang Đông Yến đến bên cạnh, nói với mấy người kia: "Yến Yến là con gái tôi, bây giờ ai dám đưa nó đi, tôi sẽ liều cái mạng này. Nếu mấy người muốn ép chết mẹ con chúng tôi, cùng lắm thì mọi người cùng chết."
Không biết có phải trên người Kiều Nhiễm bộc phát khí thế sắc bén quá hay không mà Thái Kim Hoa đơ ra.
Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, Thái Kim Hoa thật sự ép Kiều Nhiễm đến bước đường cùng, Kiều Nhiễm mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Bất đắc dĩ, Thái Kim Hoa không thể làm gì khác hơn là hạ giọng xuống: "Vợ lão tam, Yến Yến chỉ là cái con lỗ vốn, nuôi ở nhà cũng chẳng được gì, trưởng thành không phải là cũng đi tới nhà người khác sao? Hiện tại tặng cho người ta và sau này gả ra ngoài có gì khác nhau đâu?
Nếu nhà chúng ta có tiền thì thôi, nghèo đói như này, nó cứ nằm không ăn hết lương thực thì nuôi chỉ phí công thôi mà?
Hơn nữa, gia đình mẹ tìm cho Yến Yến có điều kiện rất tốt. Yến Yến qua đó sống chắc chắn là sung sướng hơn cả chúng ta. Nó sẽ được ăn uống no đủ, tất cả đều có lợi mà?"
Kiều Nhiễm không tin lời Thái Kim Hoa, chết cũng có thể nói thành sống.
"Mẹ, mẹ nói ra những lời đó lương tâm có đau không vậy? Đừng cho là tôi không biết, gia đình mẹ tìm cho Yến Yến có một đứa con trai ngốc, Yến Yến qua đó chính là làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.
Hừ, mẹ còn không biết xấu hổ nói Yến Yến là đồ lỗ vốn, chỉ biết nằm không ăn hết lương thực? Sao mẹ không nhìn lại con gái của mẹ đi, ăn luôn nhiều hơn người khác, còn làm việc thì ít hơn người khác.
Tốt xấu gì Yến Yến còn biết giặt quần áo, quét rác, đánh cỏ heo, cô của nó thì biết làm gì? Muốn nói đồ lỗ vốn, lỗ nhất phải là con gái của mẹ mới đúng đấy."
Người Kiều Nhiễm nói tới là cô em chồng, Giang Ái Anh.
Mẹ chồng cô sinh tổng cộng bốn đứa con trai, một đứa con gái.
Họ chỉ có mỗi một mụn con gái, vừa là út, vừa là đứa con có được khi đã lớn tuổi, thành ra hai ông bà Giang gia cực kỳ thương yêu cô con gái này.
Ở Giang gia, Giang Ái Anh không cần làm bất cứ việc gì cả, nhưng lại được ăn ngon nhất nhà, mặc tốt nhất nhà. Tiền lương ba mươi lăm đồng mỗi tháng của Giang Vệ Quốc hơn phân nửa đều tiêu ở trên người Giang Ái Anh. Thái Kim Hoa nuôi nấng Giang Ái Anh như nuôi con gái trong thành, muốn về sau gả cô ta vào trong thành.
Sắc mặt Thái Kim Hoa cứng đờ, bà ta nhổ một bãi nước miếng xuống đất: "Tao nhổ vào, con nhỏ này có thể so sánh với Anh tử à?"
"Vợ lão tam, mày lật ông trời à, lại dám đánh mẹ chồng. Mày không sợ thiên lôi đánh xuống chết cha mày hả?" Thái Kim Hoa trợn mắt nói.
Kiều Nhiễm cười nhạt: "Đánh bà thì làm sao? Bà già đáng chết, ngay cả cháu gái ruột cũng đối xử nhẫn tâm như vậy, ông trời muốn đánh cũng sẽ đánh chết bà trước."
Kiều Nhiễm nói xong, giơ tay kéo Giang Đông Yến đến bên cạnh, nói với mấy người kia: "Yến Yến là con gái tôi, bây giờ ai dám đưa nó đi, tôi sẽ liều cái mạng này. Nếu mấy người muốn ép chết mẹ con chúng tôi, cùng lắm thì mọi người cùng chết."
Không biết có phải trên người Kiều Nhiễm bộc phát khí thế sắc bén quá hay không mà Thái Kim Hoa đơ ra.
Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, Thái Kim Hoa thật sự ép Kiều Nhiễm đến bước đường cùng, Kiều Nhiễm mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Bất đắc dĩ, Thái Kim Hoa không thể làm gì khác hơn là hạ giọng xuống: "Vợ lão tam, Yến Yến chỉ là cái con lỗ vốn, nuôi ở nhà cũng chẳng được gì, trưởng thành không phải là cũng đi tới nhà người khác sao? Hiện tại tặng cho người ta và sau này gả ra ngoài có gì khác nhau đâu?
Nếu nhà chúng ta có tiền thì thôi, nghèo đói như này, nó cứ nằm không ăn hết lương thực thì nuôi chỉ phí công thôi mà?
Hơn nữa, gia đình mẹ tìm cho Yến Yến có điều kiện rất tốt. Yến Yến qua đó sống chắc chắn là sung sướng hơn cả chúng ta. Nó sẽ được ăn uống no đủ, tất cả đều có lợi mà?"
Kiều Nhiễm không tin lời Thái Kim Hoa, chết cũng có thể nói thành sống.
"Mẹ, mẹ nói ra những lời đó lương tâm có đau không vậy? Đừng cho là tôi không biết, gia đình mẹ tìm cho Yến Yến có một đứa con trai ngốc, Yến Yến qua đó chính là làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.
Hừ, mẹ còn không biết xấu hổ nói Yến Yến là đồ lỗ vốn, chỉ biết nằm không ăn hết lương thực? Sao mẹ không nhìn lại con gái của mẹ đi, ăn luôn nhiều hơn người khác, còn làm việc thì ít hơn người khác.
Tốt xấu gì Yến Yến còn biết giặt quần áo, quét rác, đánh cỏ heo, cô của nó thì biết làm gì? Muốn nói đồ lỗ vốn, lỗ nhất phải là con gái của mẹ mới đúng đấy."
Người Kiều Nhiễm nói tới là cô em chồng, Giang Ái Anh.
Mẹ chồng cô sinh tổng cộng bốn đứa con trai, một đứa con gái.
Họ chỉ có mỗi một mụn con gái, vừa là út, vừa là đứa con có được khi đã lớn tuổi, thành ra hai ông bà Giang gia cực kỳ thương yêu cô con gái này.
Ở Giang gia, Giang Ái Anh không cần làm bất cứ việc gì cả, nhưng lại được ăn ngon nhất nhà, mặc tốt nhất nhà. Tiền lương ba mươi lăm đồng mỗi tháng của Giang Vệ Quốc hơn phân nửa đều tiêu ở trên người Giang Ái Anh. Thái Kim Hoa nuôi nấng Giang Ái Anh như nuôi con gái trong thành, muốn về sau gả cô ta vào trong thành.
Sắc mặt Thái Kim Hoa cứng đờ, bà ta nhổ một bãi nước miếng xuống đất: "Tao nhổ vào, con nhỏ này có thể so sánh với Anh tử à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro