Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Nhờ Làm Quần Áo...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
"Em dâu ba, chúng ta là người một nhà, chị sẽ giúp em may quần áo, còn đường đỏ thì thôi, chị không cần đâu."
"Chị dâu hai, em không thể bắt chị làm việc không công cho em được. Nếu như chị không nhận, lần sau có chuyện gì cần em cũng ngại không dám tìm chị đâu."
"Em dâu ba, thật sự không cần đâu. Hơn nữa em cũng biết đấy, nhị phòng bọn chị không giống với tam phòng các em.
Các em phân gia rồi nhưng bọn chị thì chưa.
Có cái gì tốt, quay đầu lại mẹ khẳng định cũng cầm đi hết thôi."
Quy củ ở Giang gia này chính là hai lão đương gia kia, mấy phòng bọn họ không thể ăn mảnh, có đồ gì cũng phải lấy ra để cùng nhau chia sẻ.
Một khi Lý Thúy Cúc nhận hai cân đường đỏ của Kiều Nhiễm mà không lấy ra, Thái Kim Hoa chắc chắn sẽ cằn nhằn.
"Chị dâu hai, như vậy đi, em không đưa chị đường đỏ nữa, mỗi khi chỗ em có đồ gì ăn ngon, em sẽ gọi các chị qua bên chỗ em ăn luôn, như vậy thì bà già kia cũng không thể nói gì."
Kiều Nhiễm không thừa nhận người mẹ chồng Thái Kim Hoa này, xưng hô càng không khách sáo.
"Em dâu ba, em khách sáo rồi."
"Được rồi chị dâu hai, chị trả lời em đi chị có đồng ý không?"
"Thôi được, chị dâu hai đồng ý với em."
Thương lượng cùng với Lý Thúy Cúc xong, Kiều Nhiễm đi ra bếp chuẩn bị nấu cơm.
Thái Kim Hoa thấy Kiều Nhiễm mua bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp, còn đem tặng nhị phòng, cho Giang Đông Khánh ăn một cái, vậy mà lại không qua chỗ bà ta hiếu kính một chút, không chia cho Giang Ái Anh ăn, trong lòng bà ta nhất thời không thoải mái.
Không hiếu kính bà ta thì thôi, chủ yếu là không chia cho con gái cưng của bà ta ăn.
"Vợ lão tam, cô mua bánh quy trứng gà với bánh gạo nếp mà không biết chia sẻ với em chồng cô hả? Vì sao cô cho hai phòng kia ăn mà không cho em gái, cô cố ý phải không?"
Thái Kim Hoa trực tiếp đi tìm Kiều Nhiễm, hung hăng hỏi.
Kiều Nhiễm nhìn bộ dáng này của Thái Kim Hoa, cảm thấy có chút cạn lời.
"Vì sao tôi phải cho cô ta ăn? Cô ta muốn ăn cái gì, không phải mẹ đều có thể mua cho cô ta sao? Đâu có thèm nhớ thương mấy món quà vặt này của tôi?
Hơn nữa tôi mua cái gì, muốn cho người nào thì cũng là chuyện của tôi, mẹ quản được sao?"
Thái Kim Hoa không nghĩ tới Kiều Nhiễm hoàn toàn không để em chồng vào mắt, ích kỷ không chia sẻ với Giang Ái Anh, bà ta lập tức dùng một tay chống nạnh, tay còn lại chỉ vào mặt Kiều Nhiễm mắng xối xả: "Con khốn ích kỷ, hỗn láo, mày có còn để mẹ chồng mày vào mắt không?"
Nếu không phải thấy Kiều Nhiễm dạo này thay đổi, biết cô không dễ trêu vào, Thái Kim Hoa đã xông qua xách lỗ tai cô con dâu không biết tốt xấu này từ lâu rồi.
Kiều Nhiễm cười nhạt: "Mẹ chồng? Bà còn biết bà là mẹ chồng tôi à? Vệ Quốc qua đời, bà lập tức đuổi con gái của anh ấy đi, bà xứng đáng làm mẹ chồng tôi sao?
Tôi khinh, dù thế nào tôi cũng không thừa nhận bà là mẹ chồng, đừng có mà lên mặt dạy đời tôi."
Thái Kim Hoa tức giận, tay run rẩy: "Mày... Mày..."
"Chị dâu hai, em không thể bắt chị làm việc không công cho em được. Nếu như chị không nhận, lần sau có chuyện gì cần em cũng ngại không dám tìm chị đâu."
"Em dâu ba, thật sự không cần đâu. Hơn nữa em cũng biết đấy, nhị phòng bọn chị không giống với tam phòng các em.
Các em phân gia rồi nhưng bọn chị thì chưa.
Có cái gì tốt, quay đầu lại mẹ khẳng định cũng cầm đi hết thôi."
Quy củ ở Giang gia này chính là hai lão đương gia kia, mấy phòng bọn họ không thể ăn mảnh, có đồ gì cũng phải lấy ra để cùng nhau chia sẻ.
Một khi Lý Thúy Cúc nhận hai cân đường đỏ của Kiều Nhiễm mà không lấy ra, Thái Kim Hoa chắc chắn sẽ cằn nhằn.
"Chị dâu hai, như vậy đi, em không đưa chị đường đỏ nữa, mỗi khi chỗ em có đồ gì ăn ngon, em sẽ gọi các chị qua bên chỗ em ăn luôn, như vậy thì bà già kia cũng không thể nói gì."
Kiều Nhiễm không thừa nhận người mẹ chồng Thái Kim Hoa này, xưng hô càng không khách sáo.
"Em dâu ba, em khách sáo rồi."
"Được rồi chị dâu hai, chị trả lời em đi chị có đồng ý không?"
"Thôi được, chị dâu hai đồng ý với em."
Thương lượng cùng với Lý Thúy Cúc xong, Kiều Nhiễm đi ra bếp chuẩn bị nấu cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Kim Hoa thấy Kiều Nhiễm mua bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp, còn đem tặng nhị phòng, cho Giang Đông Khánh ăn một cái, vậy mà lại không qua chỗ bà ta hiếu kính một chút, không chia cho Giang Ái Anh ăn, trong lòng bà ta nhất thời không thoải mái.
Không hiếu kính bà ta thì thôi, chủ yếu là không chia cho con gái cưng của bà ta ăn.
"Vợ lão tam, cô mua bánh quy trứng gà với bánh gạo nếp mà không biết chia sẻ với em chồng cô hả? Vì sao cô cho hai phòng kia ăn mà không cho em gái, cô cố ý phải không?"
Thái Kim Hoa trực tiếp đi tìm Kiều Nhiễm, hung hăng hỏi.
Kiều Nhiễm nhìn bộ dáng này của Thái Kim Hoa, cảm thấy có chút cạn lời.
"Vì sao tôi phải cho cô ta ăn? Cô ta muốn ăn cái gì, không phải mẹ đều có thể mua cho cô ta sao? Đâu có thèm nhớ thương mấy món quà vặt này của tôi?
Hơn nữa tôi mua cái gì, muốn cho người nào thì cũng là chuyện của tôi, mẹ quản được sao?"
Thái Kim Hoa không nghĩ tới Kiều Nhiễm hoàn toàn không để em chồng vào mắt, ích kỷ không chia sẻ với Giang Ái Anh, bà ta lập tức dùng một tay chống nạnh, tay còn lại chỉ vào mặt Kiều Nhiễm mắng xối xả: "Con khốn ích kỷ, hỗn láo, mày có còn để mẹ chồng mày vào mắt không?"
Nếu không phải thấy Kiều Nhiễm dạo này thay đổi, biết cô không dễ trêu vào, Thái Kim Hoa đã xông qua xách lỗ tai cô con dâu không biết tốt xấu này từ lâu rồi.
Kiều Nhiễm cười nhạt: "Mẹ chồng? Bà còn biết bà là mẹ chồng tôi à? Vệ Quốc qua đời, bà lập tức đuổi con gái của anh ấy đi, bà xứng đáng làm mẹ chồng tôi sao?
Tôi khinh, dù thế nào tôi cũng không thừa nhận bà là mẹ chồng, đừng có mà lên mặt dạy đời tôi."
Thái Kim Hoa tức giận, tay run rẩy: "Mày... Mày..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro