Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Tự Mắng Mình Ng...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Kiều Nhiễm bảo Giang Đông Thăng cho Giang Đông Tuấn ăn canh trứng, tiện thể đi gọi ba đứa nhỏ nhà chị dâu hai sang ăn cơm.
Bọn họ đã ăn cơm xong rồi, nhưng mà ăn cháo rau dại cũng không đủ no.
Chủ yếu là hiếm khi được ăn thịt, mỗi đứa đều được ăn mấy miếng.
Nhà họ Giang chưa phân gia hẳn, nếu như Kiều Nhiễm múc riêng một chén đưa cho nhị phòng, khỏi cần đoán cũng biết ngay toàn bộ đều sẽ rơi vào bụng Giang Ái Anh, không bằng kêu bọn nhỏ sang đây ăn luôn.
Con của Lý Thúy Cúc đứa lớn đã 10 tuổi, đứa thứ hai bằng tuổi với Giang Đông Thăng, đứa út thì nhỏ hơn Giang Đông Yến một tuổi.
Tuy nhiên cả ba đứa đều là con gái.
Chi thứ hai cũng bởi vì không sinh được con trai nên không ít lần bị Thái Kim Hoa quở trách.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của người thời này tương đối nghiêm trọng, người phụ nữ không sinh được con trai thì sẽ bị nhà chồng coi thường.
Kiều Nhiễm là một người hiện đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt, được tiếp nhận nền giáo dục ở bậc đại học, sẽ không có kiểu tư tưởng này.
Hơn thế, chính bản thân cô cũng là nạn nhân của tư tưởng trọng nam khinh nữ. Cha mẹ cô, còn có những người cùng thời với ông bà cô đều thích bé trai, thành thử địa vị trong nhà của cô so ra còn kém hơn cả em trai.
Ba đứa trẻ nhà Lý Thúy Cúc được giáo dục rất tốt, tính tình tương đối trầm ổn lại hết sức lễ phép.
Chúng cảm thấy ngại ngùng nên ăn được mấy miếng thịt rồi là từ chối không ăn nữa.
"Cảm ơn thím ba, chúng cháu không ăn nữa, mọi người ăn đi ạ. Chúng cháu nếm được mấy miếng thịt là thỏa mãn lắm rồi ạ."
"Mỗi đứa ăn thêm hai miếng nữa đi? Thím ba nấu nhiều lắm, đủ cho mấy đứa ăn mà." Kiều Nhiễm nói xong, gắp cho mỗi đứa thêm hai miếng.
"Thím ba ơi, thực sự không cần đâu ạ." Giang Đông Linh, con của anh chị hai nói.
Tuy con bé từ chối nhưng Kiều Nhiễm vẫn tinh mắt nhìn thấy nó nuốt nước miếng một cái, rõ ràng cho thấy vẫn chưa ăn đủ, còn muốn ăn thêm.
Bởi vì trước đó Lý Thúy Cúc đã dặn dò bọn trẻ, nếm được hương vị thôi là được, không nên ăn nhiều.
Vì vậy mặc kệ Kiều Nhiễm ép như thế nào đi nữa, bọn trẻ cũng không ăn thêm dù chỉ một miếng, Kiều Nhiễm cũng chỉ có thể để mặc bọn chúng.
"Thím ba ơi, món thịt thím nấu ngon hết sẩy, là món thịt ngon nhất chúng cháu từng được ăn đấy ạ." Trước khi trở về, bọn trẻ nhị phòng khen tài nấu nướng của Kiều Nhiễm một câu xuất phát từ tận đáy lòng.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đồng ý gật đầu: "Đúng vậy mẹ ơi, mẹ nấu thịt kho tàu này ngon xuất sắc, ngon hơn những người khác nấu nhiều lắm luôn á, thơm quá đi!"
Giang Đông Thăng nói, lại ăn thêm một ngụm cơm thật to.
Cơm tẻ trắng phau chan nước sốt thịt kho tàu màu nâu béo ngậy, thực sự là mỹ vị khó diễn tả.
So sánh với cháo rau dại, cháo bột ngô trước đây, cơm tẻ đã có thể được coi là món ăn quý báu, chưa nói tới còn chan nước sốt thịt kho tàu.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đều nghĩ đây là bữa cơm tốt nhất của bọn họ trong nhiều năm qua, thậm chí ngày Tết khi trước cũng không được ăn ngon tới mức này.
Bọn họ đã ăn cơm xong rồi, nhưng mà ăn cháo rau dại cũng không đủ no.
Chủ yếu là hiếm khi được ăn thịt, mỗi đứa đều được ăn mấy miếng.
Nhà họ Giang chưa phân gia hẳn, nếu như Kiều Nhiễm múc riêng một chén đưa cho nhị phòng, khỏi cần đoán cũng biết ngay toàn bộ đều sẽ rơi vào bụng Giang Ái Anh, không bằng kêu bọn nhỏ sang đây ăn luôn.
Con của Lý Thúy Cúc đứa lớn đã 10 tuổi, đứa thứ hai bằng tuổi với Giang Đông Thăng, đứa út thì nhỏ hơn Giang Đông Yến một tuổi.
Tuy nhiên cả ba đứa đều là con gái.
Chi thứ hai cũng bởi vì không sinh được con trai nên không ít lần bị Thái Kim Hoa quở trách.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của người thời này tương đối nghiêm trọng, người phụ nữ không sinh được con trai thì sẽ bị nhà chồng coi thường.
Kiều Nhiễm là một người hiện đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt, được tiếp nhận nền giáo dục ở bậc đại học, sẽ không có kiểu tư tưởng này.
Hơn thế, chính bản thân cô cũng là nạn nhân của tư tưởng trọng nam khinh nữ. Cha mẹ cô, còn có những người cùng thời với ông bà cô đều thích bé trai, thành thử địa vị trong nhà của cô so ra còn kém hơn cả em trai.
Ba đứa trẻ nhà Lý Thúy Cúc được giáo dục rất tốt, tính tình tương đối trầm ổn lại hết sức lễ phép.
Chúng cảm thấy ngại ngùng nên ăn được mấy miếng thịt rồi là từ chối không ăn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn thím ba, chúng cháu không ăn nữa, mọi người ăn đi ạ. Chúng cháu nếm được mấy miếng thịt là thỏa mãn lắm rồi ạ."
"Mỗi đứa ăn thêm hai miếng nữa đi? Thím ba nấu nhiều lắm, đủ cho mấy đứa ăn mà." Kiều Nhiễm nói xong, gắp cho mỗi đứa thêm hai miếng.
"Thím ba ơi, thực sự không cần đâu ạ." Giang Đông Linh, con của anh chị hai nói.
Tuy con bé từ chối nhưng Kiều Nhiễm vẫn tinh mắt nhìn thấy nó nuốt nước miếng một cái, rõ ràng cho thấy vẫn chưa ăn đủ, còn muốn ăn thêm.
Bởi vì trước đó Lý Thúy Cúc đã dặn dò bọn trẻ, nếm được hương vị thôi là được, không nên ăn nhiều.
Vì vậy mặc kệ Kiều Nhiễm ép như thế nào đi nữa, bọn trẻ cũng không ăn thêm dù chỉ một miếng, Kiều Nhiễm cũng chỉ có thể để mặc bọn chúng.
"Thím ba ơi, món thịt thím nấu ngon hết sẩy, là món thịt ngon nhất chúng cháu từng được ăn đấy ạ." Trước khi trở về, bọn trẻ nhị phòng khen tài nấu nướng của Kiều Nhiễm một câu xuất phát từ tận đáy lòng.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đồng ý gật đầu: "Đúng vậy mẹ ơi, mẹ nấu thịt kho tàu này ngon xuất sắc, ngon hơn những người khác nấu nhiều lắm luôn á, thơm quá đi!"
Giang Đông Thăng nói, lại ăn thêm một ngụm cơm thật to.
Cơm tẻ trắng phau chan nước sốt thịt kho tàu màu nâu béo ngậy, thực sự là mỹ vị khó diễn tả.
So sánh với cháo rau dại, cháo bột ngô trước đây, cơm tẻ đã có thể được coi là món ăn quý báu, chưa nói tới còn chan nước sốt thịt kho tàu.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đều nghĩ đây là bữa cơm tốt nhất của bọn họ trong nhiều năm qua, thậm chí ngày Tết khi trước cũng không được ăn ngon tới mức này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro