Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Những Năm 60: Tôi Được Thừa Kế Hàng Tỉ Tài Sản
Chương 38
2024-10-07 17:52:45
Thật tiếc vì không được theo dõi tiếp.
Cô chỉ mong những người đồng hành cùng mình trước kia sẽ nhớ đến cô, khi nào viếng thăm mộ hãy kể cho cô nghe chuyện mới.
Biết đâu cô có thể gặp lại họ trong giấc mơ.
Giờ không có internet, không thể hóng hớt hay tán gẫu gì được.
Còn xem chương trình truyền hình thì cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Trước kia, các nhân vật trên màn ảnh đều có nét đẹp riêng, bây giờ ai cũng giống ai, đến mức Giản Thư cảm thấy chẳng còn hứng thú.
Những biểu cảm quá đà khiến cô không thể chịu nổi, ngoài mấy bộ phim kinh điển, còn lại cô đều tải về những tác phẩm cũ.
Viết truyện thì càng không được, vì cô viết truyện trên mạng, mà ở đây thì không thể làm điều đó.
Đi dạo trong không gian một lúc, nhìn thấy mấy chiếc rương trong tầng hầm, cô chợt nhớ ra mình đã cất khá nhiều sách và tranh cổ nhưng chưa xem qua chúng là gì.
Tổ tiên nhà Giản và nhà Kiều đều rất giỏi giang, những gì họ để lại chắc chắn không phải tầm thường.
Mở một chiếc rương ra, toàn bộ đều là tranh và chữ viết.
Giản Thư không am hiểu lắm về thứ này nên cũng không rõ giá trị, đành để sang một bên.
Nhưng cô nghĩ chúng chắc cũng chỉ là đồ bình thường thôi.
Mở sang chiếc rương khác, bên trong là sách cổ, nhưng toàn chữ phồn thể.
May mà trước kia cô từng học qua chút ít vì tò mò, và có lẽ do dòng máu của tổ tiên nên dù hiểu lờ mờ cô vẫn đọc được.
Cô lật xem nhiều sách, phát hiện ra nội dung rất đa dạng, từ thiên văn, địa lý, lịch sử, văn học, y học đến nấu ăn.
Bên trong còn có sách như "Thiên công khai vật", "Lỗ Ban thư", nhiều cuốn là bản gốc.
Dù sao cũng rảnh rỗi, cô nghĩ mình nên đọc sách để mở mang kiến thức, làm phong phú bản thân, mở rộng tầm nhìn và nuôi dưỡng tình cảm.
Cô tin rằng khi trong đầu đầy ắp kiến thức, con người sẽ tự nhiên trở nên tao nhã hơn.
Giản Thư muốn trở thành một cô gái không chỉ xinh đẹp mà còn có khí chất không tầm thường.
Kiếp trước, mỗi khi đọc tiểu thuyết cổ trang, cô đều đặc biệt thích hình ảnh những tiểu thư khuê các.
Rốt cuộc, ai trong tuổi thơ mà chẳng từng quấn khăn trải giường làm áo choàng, giả vờ mình là công chúa hay tiểu thư chứ? Cô cũng rất hứng thú với các môn nghệ thuật như cầm kỳ thi họa, thêu thùa, nhưng vì nhiều lý do nên chưa từng học sâu, chỉ biết sơ sơ mà thôi.
Hiện giờ cô có nhiều thời gian, hoàn toàn có thể tiếp tục học thêm, vừa giết thời gian, vừa tự làm giàu kiến thức cho mình.
Những gì học được là của bản thân, chẳng ai có thể lấy đi được.
8 giờ sáng, Giản Thư mở mắt.
Hai ngày nay cô đều dậy sớm, đồng hồ sinh học cũng thay đổi theo.
Phải biết rằng trước đây cô rất thích ngủ nướng, hầu như không bao giờ dậy nổi vào giờ này.
Khi đã tỉnh rồi thì không ngủ được nữa, nên cô quyết định dậy luôn, rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng.
Cô lấy bột mì ra, nhào bột, để bột nghỉ, rồi cán thành từng sợi mì.
Sau đó, Giản Thư lấy phần cá hầm dưa cải và vài viên thịt còn thừa từ hôm qua ra.
Mì nấu với nước cá hầm, vị chua cay kích thích vị giác, ngon miệng vô cùng.
Ăn xong, Giản Thư chuẩn bị một cái giỏ để ra ngoài.
Cô chỉ mong những người đồng hành cùng mình trước kia sẽ nhớ đến cô, khi nào viếng thăm mộ hãy kể cho cô nghe chuyện mới.
Biết đâu cô có thể gặp lại họ trong giấc mơ.
Giờ không có internet, không thể hóng hớt hay tán gẫu gì được.
Còn xem chương trình truyền hình thì cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Trước kia, các nhân vật trên màn ảnh đều có nét đẹp riêng, bây giờ ai cũng giống ai, đến mức Giản Thư cảm thấy chẳng còn hứng thú.
Những biểu cảm quá đà khiến cô không thể chịu nổi, ngoài mấy bộ phim kinh điển, còn lại cô đều tải về những tác phẩm cũ.
Viết truyện thì càng không được, vì cô viết truyện trên mạng, mà ở đây thì không thể làm điều đó.
Đi dạo trong không gian một lúc, nhìn thấy mấy chiếc rương trong tầng hầm, cô chợt nhớ ra mình đã cất khá nhiều sách và tranh cổ nhưng chưa xem qua chúng là gì.
Tổ tiên nhà Giản và nhà Kiều đều rất giỏi giang, những gì họ để lại chắc chắn không phải tầm thường.
Mở một chiếc rương ra, toàn bộ đều là tranh và chữ viết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Thư không am hiểu lắm về thứ này nên cũng không rõ giá trị, đành để sang một bên.
Nhưng cô nghĩ chúng chắc cũng chỉ là đồ bình thường thôi.
Mở sang chiếc rương khác, bên trong là sách cổ, nhưng toàn chữ phồn thể.
May mà trước kia cô từng học qua chút ít vì tò mò, và có lẽ do dòng máu của tổ tiên nên dù hiểu lờ mờ cô vẫn đọc được.
Cô lật xem nhiều sách, phát hiện ra nội dung rất đa dạng, từ thiên văn, địa lý, lịch sử, văn học, y học đến nấu ăn.
Bên trong còn có sách như "Thiên công khai vật", "Lỗ Ban thư", nhiều cuốn là bản gốc.
Dù sao cũng rảnh rỗi, cô nghĩ mình nên đọc sách để mở mang kiến thức, làm phong phú bản thân, mở rộng tầm nhìn và nuôi dưỡng tình cảm.
Cô tin rằng khi trong đầu đầy ắp kiến thức, con người sẽ tự nhiên trở nên tao nhã hơn.
Giản Thư muốn trở thành một cô gái không chỉ xinh đẹp mà còn có khí chất không tầm thường.
Kiếp trước, mỗi khi đọc tiểu thuyết cổ trang, cô đều đặc biệt thích hình ảnh những tiểu thư khuê các.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc, ai trong tuổi thơ mà chẳng từng quấn khăn trải giường làm áo choàng, giả vờ mình là công chúa hay tiểu thư chứ? Cô cũng rất hứng thú với các môn nghệ thuật như cầm kỳ thi họa, thêu thùa, nhưng vì nhiều lý do nên chưa từng học sâu, chỉ biết sơ sơ mà thôi.
Hiện giờ cô có nhiều thời gian, hoàn toàn có thể tiếp tục học thêm, vừa giết thời gian, vừa tự làm giàu kiến thức cho mình.
Những gì học được là của bản thân, chẳng ai có thể lấy đi được.
8 giờ sáng, Giản Thư mở mắt.
Hai ngày nay cô đều dậy sớm, đồng hồ sinh học cũng thay đổi theo.
Phải biết rằng trước đây cô rất thích ngủ nướng, hầu như không bao giờ dậy nổi vào giờ này.
Khi đã tỉnh rồi thì không ngủ được nữa, nên cô quyết định dậy luôn, rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng.
Cô lấy bột mì ra, nhào bột, để bột nghỉ, rồi cán thành từng sợi mì.
Sau đó, Giản Thư lấy phần cá hầm dưa cải và vài viên thịt còn thừa từ hôm qua ra.
Mì nấu với nước cá hầm, vị chua cay kích thích vị giác, ngon miệng vô cùng.
Ăn xong, Giản Thư chuẩn bị một cái giỏ để ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro