Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Những Năm 60: Tôi Được Thừa Kế Hàng Tỉ Tài Sản
Chương 9
2024-10-07 17:52:45
Rồi cô đến khu bán quần áo, mua một ít đồ cho cả nam và nữ, nhưng không mua quá nhiều vì phong cách thời trang khác nhau tùy thời đại.
Cô quyết định mua thêm nhiều vải vóc, đặc biệt là đồ lót và quần áo cơ bản, để tiện sử dụng.
Đồ dệt may mua nhiều vì có thể dùng lâu dài và phù hợp với mọi thời kỳ.
Nhìn thấy có người bán lạp xưởng, thịt khô, cá khô...
cô mua luôn 1.000 cân mỗi loại, từ lạp xưởng, thịt khô gà, thịt khô vịt, cho đến các món cá khô, móng heo, sườn khô.
Những thứ này sẽ giúp thay đổi khẩu vị, có khi lại rất hữu ích.
Một ngày mua sắm nữa trôi qua, Giản Thư tiêu thêm khoảng 200 triệu.
Hiện tại, cô còn khoảng 210 triệu, nhưng hầu hết vật dụng cần thiết đều đã mua đủ.
Chỉ cần kiểm tra và bổ sung những thứ còn thiếu nữa là xong.
Sáng hôm sau, Giản Thư dậy sớm, lái xe đến một tiệm bánh bao gần đó để ăn sáng.
Thấy bánh bao ở đây rất ngon, cô mua hết mấy trăm cái còn lại trong tiệm, gói lại mang đi.
Về căn hộ thuê, hôm nay cô không cần phải ra ngoài nữa.
Nằm trên sofa, Giản Thư lấy điện thoại ra và bắt đầu mua sắm trực tuyến, đặt hàng chuyển về quê nhà.
Cô tính chiều nay sẽ trả lại chìa khóa cho người chủ trang trại, sau đó lái xe về quê.
Dù sao việc cần làm ở đây cũng đã xong.
Trả chìa khóa, nhận lại tiền đặt cọc, chào tạm biệt người chủ trang trại, Giản Thư lên đường về quê.
Nhà cậu ở thành phố, nhưng vì bà ngoại thích ở quê nên cả nhà vẫn chủ yếu sống ở đó.
Nhà cậu cũng gần nhà Giản Thư, chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe.
Giản Thư chất đầy quà cho bà ngoại và cậu mợ vào cốp xe, rồi lái xe đến nhà cậu.
“Niếp Niếp về rồi đấy à! Vừa kịp lúc, sắp có cơm tối rồi.
Cậu con đang làm món cá hầm dưa cải, sáng nay anh họ con đã đi mua cá tươi ở ngoài chợ đấy.” Bà ngoại nhìn thấy xe của Giản Thư từ xa đã vui mừng đứng dậy đón cháu.
Mỗi lần biết Giản Thư sắp về, bà ngoại lại ra đứng chờ ở cửa từ sớm.
Cảm giác lúc nào cũng có người mong ngóng mình trở về thật sự là niềm hạnh phúc vô bờ.
“Con có thể tưởng tượng cậu đang làm món cá hầm dưa cải rồi, hôm nay có món ngon để thưởng thức.
Đại ca cũng ở nhà sao? Hôm nay không đi làm à?” Giản Thư vội vàng xuống xe, đỡ bà ngoại.
Vì chỉ có hai anh họ nên Giản Thư thường gọi là đại ca và nhị ca cho thân thiết.
“Đại ca con biết hôm nay con về nên xin nghỉ một ngày, ngày mai sẽ đi làm lại.” Bà ngoại giải thích.
Đại ca Giản Tu Viễn năm nay 25 tuổi, là công chức ở thành phố.
Từ nhỏ, anh luôn rất tốt với Giản Thư, mỗi khi cô mắc lỗi đều đứng ra nhận thay, và mỗi khi bị nhị ca trêu chọc, anh lại bảo vệ cô.
Khi đi làm, anh cũng thường xuyên cho Giản Thư tiền tiêu vặt.
Nhị ca Giản Văn Hiên sắp vào năm cuối đại học, đang nghỉ hè, suốt ngày ở nhà lười biếng nên hay bị mợ mắng.
Vào đến nhà, Giản Thư đi thẳng vào bếp, thấy cậu đang nấu ăn, mợ thì phụ giúp.
“Cậu, mợ, con về rồi!” Giản Thư vui vẻ chào.
“Thư Thư về rồi à! Cơm sắp xong rồi, con ra ngoài chơi với anh em một chút, lát nữa vào ăn cơm.” Cậu quay lại nhìn Giản Thư với vẻ mặt rạng rỡ.
“Đúng đó Thư Thư, con ra xem nhị ca có phải lại đang chơi game không.
Cô quyết định mua thêm nhiều vải vóc, đặc biệt là đồ lót và quần áo cơ bản, để tiện sử dụng.
Đồ dệt may mua nhiều vì có thể dùng lâu dài và phù hợp với mọi thời kỳ.
Nhìn thấy có người bán lạp xưởng, thịt khô, cá khô...
cô mua luôn 1.000 cân mỗi loại, từ lạp xưởng, thịt khô gà, thịt khô vịt, cho đến các món cá khô, móng heo, sườn khô.
Những thứ này sẽ giúp thay đổi khẩu vị, có khi lại rất hữu ích.
Một ngày mua sắm nữa trôi qua, Giản Thư tiêu thêm khoảng 200 triệu.
Hiện tại, cô còn khoảng 210 triệu, nhưng hầu hết vật dụng cần thiết đều đã mua đủ.
Chỉ cần kiểm tra và bổ sung những thứ còn thiếu nữa là xong.
Sáng hôm sau, Giản Thư dậy sớm, lái xe đến một tiệm bánh bao gần đó để ăn sáng.
Thấy bánh bao ở đây rất ngon, cô mua hết mấy trăm cái còn lại trong tiệm, gói lại mang đi.
Về căn hộ thuê, hôm nay cô không cần phải ra ngoài nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nằm trên sofa, Giản Thư lấy điện thoại ra và bắt đầu mua sắm trực tuyến, đặt hàng chuyển về quê nhà.
Cô tính chiều nay sẽ trả lại chìa khóa cho người chủ trang trại, sau đó lái xe về quê.
Dù sao việc cần làm ở đây cũng đã xong.
Trả chìa khóa, nhận lại tiền đặt cọc, chào tạm biệt người chủ trang trại, Giản Thư lên đường về quê.
Nhà cậu ở thành phố, nhưng vì bà ngoại thích ở quê nên cả nhà vẫn chủ yếu sống ở đó.
Nhà cậu cũng gần nhà Giản Thư, chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe.
Giản Thư chất đầy quà cho bà ngoại và cậu mợ vào cốp xe, rồi lái xe đến nhà cậu.
“Niếp Niếp về rồi đấy à! Vừa kịp lúc, sắp có cơm tối rồi.
Cậu con đang làm món cá hầm dưa cải, sáng nay anh họ con đã đi mua cá tươi ở ngoài chợ đấy.” Bà ngoại nhìn thấy xe của Giản Thư từ xa đã vui mừng đứng dậy đón cháu.
Mỗi lần biết Giản Thư sắp về, bà ngoại lại ra đứng chờ ở cửa từ sớm.
Cảm giác lúc nào cũng có người mong ngóng mình trở về thật sự là niềm hạnh phúc vô bờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con có thể tưởng tượng cậu đang làm món cá hầm dưa cải rồi, hôm nay có món ngon để thưởng thức.
Đại ca cũng ở nhà sao? Hôm nay không đi làm à?” Giản Thư vội vàng xuống xe, đỡ bà ngoại.
Vì chỉ có hai anh họ nên Giản Thư thường gọi là đại ca và nhị ca cho thân thiết.
“Đại ca con biết hôm nay con về nên xin nghỉ một ngày, ngày mai sẽ đi làm lại.” Bà ngoại giải thích.
Đại ca Giản Tu Viễn năm nay 25 tuổi, là công chức ở thành phố.
Từ nhỏ, anh luôn rất tốt với Giản Thư, mỗi khi cô mắc lỗi đều đứng ra nhận thay, và mỗi khi bị nhị ca trêu chọc, anh lại bảo vệ cô.
Khi đi làm, anh cũng thường xuyên cho Giản Thư tiền tiêu vặt.
Nhị ca Giản Văn Hiên sắp vào năm cuối đại học, đang nghỉ hè, suốt ngày ở nhà lười biếng nên hay bị mợ mắng.
Vào đến nhà, Giản Thư đi thẳng vào bếp, thấy cậu đang nấu ăn, mợ thì phụ giúp.
“Cậu, mợ, con về rồi!” Giản Thư vui vẻ chào.
“Thư Thư về rồi à! Cơm sắp xong rồi, con ra ngoài chơi với anh em một chút, lát nữa vào ăn cơm.” Cậu quay lại nhìn Giản Thư với vẻ mặt rạng rỡ.
“Đúng đó Thư Thư, con ra xem nhị ca có phải lại đang chơi game không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro