Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 18

Viên Nguyệt Dữu Tử

2024-10-03 12:43:34

"Ca ca, ca đã trở về! Ca đang nấu cái gì mà thơm như vậy, thơm quá đi!"

Đệ đệ muội muội của Đại Ngưu vốn dĩ đều nằm trên mặt đất ngủ để tiết kiệm thể lực, lúc hắn trở về động tĩnh phát ra cũng không đánh thức người ta, bây giờ lại đồng loạt bị mùi thơm kích thích.

Hai đứa trẻ không kịp chờ đợi chạy tới, mượn ánh lửa nấu nước nhìn vào trong bình, đáng tiếc bên trong tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Là đồ ăn mà Tảo Nhi tỷ ngươi cầu được, đừng vội, chờ một chút nữa chúng ta có thể ăn được!" Đại Ngưu nói xong, cũng nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới hoàn hồn ném vắt mì vào hũ sành.

Cha nương Đại Ngưu, còn có hai nhà khác cũng bị mùi thơm này làm tỉnh giấc, tất cả đều ngồi dậy, lo lắng nhìn về phía đang sáng lên.

"Có phải con đang ở trong mơ hay không?" Bên cạnh, tiểu nhi lang họ Ngụy mơ mơ màng màng hỏi.

Mọi người ở trong động nghe xong, đều không nhịn được cười lên, sơn động âm u đầy tử khí giống như là bị một nồi canh thơm ngát quét sạch.

"Tảo Nhi tỷ, mau tới bên này hơ y phục, bánh canh xong ngay đây!" Đại Ngưu quay đầu gọi Tảo Nhi.

"Đến đây!"

Tảo Nhi vừa cất kỹ bao giấy dầu của bánh mì, ôm ống trúc đi tới, ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

Áo tơi cũng không cách nào che mưa hoàn toàn, y phục bên trong nàng ấy vẫn còn ẩm ướt, dính vào trên người đúng là khó chịu vô cùng.

Áo mới thay chưa được hai ngày, cảm giác còn có thể mặc, nàng ấy không nỡ tốn sức thay đồ. Nhưng mà buổi tối trước khi ngủ quần phải thay, quỳ trong mưa một lần, phía trên dính đầy bùn đất.

Hạnh Nhi sáp tới gần, thân mật ôm lấy cánh tay Tảo Nhi: "A tỷ, tỷ tìm đâu ra được đồ ăn ngon như vậy?"

Giọng của con bé không lớn, nhưng người ngồi trong động đều nghe thấy được, tất cả đều nhìn qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tảo Nhi nói: "Ta đi tìm Phương Tiên Nhi ở bên ngoài dập đầu, dâng tiền lên, nó đưa cho ta."

"Phương Tiên Nhi?" Nương Đại Ngưu nghi hoặc hỏi lại.

"Chính là yêu quái xuất hiện ở bên ngoài vài ngày trước." Tảo Nhi nói, lại kể lại chuyện mình và Đại Ngưu trải qua một lần, còn nói kế hoạch sau khi ăn xong sẽ đi tìm yêu quái.

"Đúng là nó cho, khó trách lại thơm như vậy!" Nương Đại Ngưu vốn định nói thêm gì nữa, suy nghĩ một chút lại nuốt xuống. Đã đến thời điểm mấu chốt này, có đồ ăn cũng không tệ, cho dù yêu quái thật sự bỏ pháp thuật vào trong thì như thế nào? Làm quỷ no chết cũng đáng.

Có lẽ là do mùi thơm của mì thịt bò kho tàu đã có tác dụng, lúc này mọi người ngửi thấy mùi thơm khiến người ta thèm thuồng kia, trong mắt chỉ có bát canh thơm ngào ngạt, không ai có tâm tư nghi ngờ lao tù của yêu quái có bền chắc hay không, lại nghe Tảo Nhi nói phải dùng tiền dâng lên cầu nguyện, mỗi người đều lấy ra tiền tiết kiệm của mình, chia ra một ít giao cho Tảo Nhi, bảo nàng ấy sau này toàn bộ đều dâng lên cho Phương Tiên Nhi, xem có thể xin thêm chút thức ăn hay không.

Tảo Nhi thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy chính là sợ có người kiêng kị thức ăn của yêu quái nên mới nói ra lai lịch trước khi ăn, xem ra là nàng ấy suy nghĩ nhiều rồi, thật sự đói bụng ai còn để ý đến cái khác, tựa như cách làm của chính nàng ấy.

"Tảo Nhi tỷ, tỷ mau đến xem!" Đại Ngưu bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Hắn đang giơ bó đuốc giật mình nhìn bên trong bình sứ.

"Nhìn cái gì?" Tảo Nhi đứng dậy, cũng nhìn quanh trong bình.

Nước canh mê người bốc lên từng làn khí thơm phức, sôi sùng sục, chỉ thấy cây gậy của Đại Ngưu khuấy đảo đồ vật nhoáng lên một cái, trong nồi liền nổi lên vô số sợi mì uốn lượn, nơi nào còn nhìn thấy bóng dáng của bánh bột?

"Đây là bánh khô kia biến thành?" Tảo Nhi cũng rất giật mình, nhưng rất nhanh nàng ấy đã nghĩ đến dáng vẻ của cái bánh, đoán được cái gì đó: "Có lẽ đó là dùng sợi mì ép thành bánh mì, đã được phơi khô, cho nên mới giòn như vậy."

Chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi bỏ vào nước nấu sôi, sợi mì này nhìn vậy mà mềm nhũn, hơn nữa còn không đứt.

Mấy đứa nhỏ trong động vốn đã bị mùi thơm hấp dẫn không chịu nổi, bây giờ nhìn thấy sợi mì trong bình, tay chân đều vui mừng không biết nên để ở đâu, không ngừng đảo quanh bình.

"Đừng lắc lư, giống như khỉ con vậy!" Tảo Nhi thấy vậy không ngừng cười, trong lòng lại cảm thấy bọn họ có tinh thần như vậy rất tốt: "Mau đi lấy bát đũa đi, chúng ta phải ăn cơm!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Số ký tự: 0