Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 5

Viên Nguyệt Dữu Tử

2024-10-16 20:59:15

Tảo Nhi là nữ nhi nhà thợ mộc, năm nay mười sáu tuổi, dẫn theo muội muội sáu tuổi. Mẹ nàng đi sớm, cha cũng bị bệnh theo, không chống đỡ được đến khi vào núi thì chết. Trong nhà không có nhi tử, từ nhỏ nàng đã học tay nghề của cha, cũng có thể chống đỡ gia đình.

Hai người đi ra sơn động, vừa lúc đám người Lưu Nhị Sơn cũng dẫn người tới, tổng cộng gom góp mười người.

Lưu Nhị Sơn giơ đuốc hỏi: "Tiếng vừa rồi từ đâu đến?"

"Khó mà nói được, chỉ vang lên một chút thôi, ta vẫn nên xem xét bốn phía xung quanh để có thể an tâm." Tảo Nhi nói.

Nàng ấy suy nghĩ một chút, lại nói: "Đừng đi hết, nơi này phải để lại nhiều người một chút, miễn cho già trẻ trong động gặp việc không chống đỡ được."

Cuối cùng để lại mấy lao động cường tráng, những người còn lại cùng nhau đi đến gần đó điều tra tình huống.

Trừ ánh lửa, trên trời lại chiếu xuống chút ánh sáng le lói của ánh trăng, mấy người đi không bao xa, liền thấy cách đó không xa có thêm bóng trắng to lớn, vội vàng im lặng ngừng bước.

Đại Ngưu không nhịn được đè giọng hỏi: "Đó là cái gì?"

Không ai có thể đáp lại.

Chỉ thấy vật khổng lồ kia hình thái vuông vức, thân khoác ánh trăng như nước, toàn thân phản chiếu ánh sáng trắng óng ánh, cổ quái dị thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người ngừng thở nhìn chằm chằm một hồi, thấy quái vật kia không nhúc nhích, chần chờ có nên xích lại gần nhìn xem hay không.

"Ta cũng muốn đi qua nhìn một cái, rốt cuộc đây là yêu ma quỷ quái gì!" Tảo Nhi cắn răng nói.

Nàng ấy gan lớn lại có rìu, trên người còn có vài phần sức lực dư thừa, mặc kệ gặp phải tình huống gì luôn có cơ hội liều một phen. Quan trọng nhất là, trong nhà nàng ấy nhân khẩu ít nhất, vướng bận không nhiều, thật sự xảy ra chuyện gì, cũng tin tưởng người khác sẽ chăm sóc tốt muội muội nhà nàng.

Không đợi đoàn người kịp phản ứng, Tảo Nhi đã đoạt lấy bó đuốc từ trong tay Lưu Nhị Sơn, nắm chặt rìu, đánh bạo di chuyển về phía cự vật hình vuông kia.

Từng bước một đến trước mặt, cự vật vẫn không có động tĩnh gì, nàng ấy cẩn thận dừng lại ở cách đó hai bước chân, vòng qua nó một vòng, muốn thấy rõ ràng toàn cảnh vật này.

Cùng với ánh lửa nhảy lên, Tảo Nhi vòng đến phía sau nó, bỗng trợn to hai mắt kinh hãi.

Hai mặt trước sau của quái vật này rất khác nhau, nàng ấy vòng qua nhìn thấy mặt này, thoạt nhìn có chút giống kết cấu của ngăn tủ, bên trong còn có một tầng, bên trên bày vài thứ.

Nhưng nhìn kỹ, nó lại kỳ quái hơn rất nhiều so với ngăn tủ, trên mặt phủ một tấm trong suốt như mặt nước, dù có che chắn nhưng cũng có thể thấy hình thức trong ngăn tủ, trên thanh ngang còn khảm một hàng tròn dẹp gồ ghề, cũng không biết là dùng để làm gì.

Tảo Nhi cân nhắc một chút, cảm thấy đây thật sự là một ngăn tủ, tay nghề chắc chắn không phải thợ mộc bình thường có thể so sánh, chung quanh cũng không thấy dấu vết người, chẳng lẽ là bảo bối của thần tiên dùng rơi vào trong núi sâu này ư?

Nàng ấy đang muốn tới gần hai bước xem rõ ràng, chợt nghe thấy cái thứ quỷ quái kia phát ra động tĩnh:

"Xin bỏ tiền vào!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe là một giọng nữ kỳ ảo, vậy mà nó lại biết nói!

Có thể nói chuyện khẳng định không phải vật chết, mặc dù nghe không hiểu ý tứ trong lời này, nhưng Tảo Nhi vẫn hoảng sợ lui về phía sau hai bước, suýt nữa té trên mặt đất.

Trong đêm yên tĩnh, những người khác cũng nghe thấy động tĩnh, lập tức cầm đồ vật xông tới, vây quanh bên người Tảo Nhi, cảnh giác nhìn chằm chằm vào con quái vật kia.

Lưu Nhị Sơn nhíu chặt mày, thầm nói: "Chẳng lẽ bên trong có người đang trốn?"

Đối phương đột nhiên lại không có động tĩnh gì nữa.

Cứ giằng co như vậy một hồi, Đại Ngưu thiếu kiên nhẫn nói: "Rốt cục ngươi là người hay là yêu quái, bước ra nói chuyện rõ ràng đi!"

Nếu thật sự là thứ gì đó lợi hại, vậy không nên sợ bọn họ, nếu không lợi hại, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đả thương đối phương!

Tác phong nhát như chuột này khiến người ta trong đêm không ngủ yên được. Bọn họ vốn đang lo lắng không yên, mỗi ngày còn phải chịu áp lực tìm thức ăn. Đại Ngưu thật sự không muốn tiếp tục dông dài như vậy.

Mọi người nín thở chờ đợi, qua hồi lâu, rốt cục nghe thấy bên tai lại vang lên một tiếng:

"Xin bỏ tiền vào!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Số ký tự: 0