Mang Theo Ngàn Tỉ Vật Tư Cùng Con Nhỏ Làm Ruộng
Chương 17
2024-10-21 08:59:27
Hai đứa nhóc vừa bước vào nhà đã sững sờ.
Bên trong căn nhà sạch sẽ, gọn gàng với hai chiếc giường xinh đẹp được đặt vào giữa, ngăn cách bởi một tấm rèm. Giữa nhà là một chiếc bàn và vài chiếc ghế bằng đá, còn có một cái tủ gỗ đơn giản đựng đồ chơi của mấy đứa trẻ, được sắp xếp gọn gàng. Còn có một đống đá xếp thành một cái gì đó, bên trong có lửa đang cháy.
Mặc Diệm và Tiểu Ngọc bỗng cảm thấy thật ấm áp.
Tiểu Ngọc tò mò mút ngón tay, giọng trẻ con lí nhí hỏi: “Diệm... Diệm ca, đây là... nhà của chúng ta sao?”
Mặc Diệm nhìn giống cái vừa bước vào, ánh mắt lóe lên một tia chán ghét.
“Đúng, là nhà của chúng ta.”
Cậu không hiểu giống cái này đang có ý đồ gì khi dọn dẹp nhà sạch sẽ thế này. Phải chăng cô ta định chiếm ngôi nhà này và đuổi bọn họ đi?
Ban đêm lạnh lẽo như vậy, nếu cậu và Tiểu Ngọc bị đuổi ra ngoài, chắc chắn không sống nổi. Nếu giống cái dám đuổi họ, cậu sẽ...
Mặc Diệm siết chặt nắm đấm.
Mộ Khanh Khanh mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.
“Có sạch sẽ không?”
Đây là thành quả mà cô đã bỏ cả ngày ra để sắp xếp, và cô rất hài lòng với nó.
Tuy nhiên, chẳng ai thèm để ý đến cô.
“Chắc các ngươi đói rồi phải không? Ta sẽ đi làm đồ ăn ngay.”
Đống đá để đốt lửa đã được cô dời sang một bên nhà, trước đây nơi đó là chỗ để thú săn, giờ cô đã dọn sạch và đặt dụng cụ nhóm lửa ở đó.
Mặc Diệm đặt trứng xuống, ngay lập tức chặn đường cô, đôi mắt đầy cảnh giác.
“Ngươi muốn làm gì?”
Giống cái này mà nấu ăn? Định đầu độc giết họ sao?
Cậu sẽ không bao giờ cho cô ta cơ hội đó!
Mộ Khanh Khanh nhìn cậu ngạc nhiên, “Làm đồ ăn, ngươi không đói à?”
“Ta không đói!” Mặc Diệm nói cứng.
Nhưng vừa dứt lời, bụng cậu lại réo lên ầm ĩ.
Mặc Diệm đỏ bừng mặt, Mộ Khanh Khanh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thằng nhóc này đúng là cứng đầu quá mà.
Mặc Diệm bị cười đến mức tức giận, quay người kéo Tiểu Ngọc định bỏ đi.
Nhưng trời đã tối, nhiệt độ bên ngoài cũng đang giảm. Hai đứa trẻ biết đi đâu? Huống chi chúng còn lo sợ trứng em trai sẽ bị lạnh, vì vậy đành phải rúc vào một góc nhà, cảnh giác với giống cái.
Mộ Khanh Khanh liếc nhìn chúng ở góc nhà, nhướng mày.
Hai đứa trẻ không ăn, nhưng cô thì nhất định phải ăn.
Cô có nhiều đồ ăn ngon trong không gian, không ngu ngốc gì mà để mình bị thiệt.
Tuy nhiên, sau cả ngày mệt mỏi, cô cũng chẳng muốn làm món gì phức tạp, chỉ định nấu chút mì đơn giản với hai quả trứng luộc.
Cô đổ một ít nước xương vào nồi làm nước dùng, trụng vài cọng rau cải nhỏ, rồi vớt ra. Sau đó cô luộc hai quả trứng lòng đào, vớt lên, cuối cùng cho mì vào nấu chín. Cô bỏ rau cải và trứng vào lại nồi, thêm một chút bột ngọt, nấu thêm vài giây, rồi vớt ra.
Một tô mì trứng rau cải thơm ngon đã hoàn thành.
Mùi thơm ngào ngạt của nước dùng hòa quyện với mùi trứng làm người ta không thể kiềm chế nổi mà nuốt nước bọt.
Thực ra, Mộ Khanh Khanh đã nấu nhiều hơn hai quả trứng và trụng nhiều rau cải hơn. Cô cũng nấu nhiều mì hơn một phần ăn bình thường.
Cô cố tình hít một hơi dài, liếc mắt về phía góc nhà.
“Món ngon như thế này mà không ai ăn, thật lãng phí quá.”
Tiểu Ngọc mới chưa đến hai tuổi, còn chưa biết che giấu cảm xúc, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Mộ Khanh Khanh, nước miếng sắp chảy ra.
Mặc Diệm thấy em gái mình không tranh giành, bực bội che mắt em lại.
“Tiểu Ngọc, đừng nhìn! Giống cái này có ý đồ xấu, trong đó chắc chắn có độc.”
Tiểu Ngọc tuy còn nhỏ, nhưng nghe đến chữ “độc” cũng hiểu đại khái.
Cô bé biết rằng đại ca của mình không thể hóa thú vì bị giống cái này đầu độc.
Thế là cô bé đẩy tay Mặc Diệm ra, giận dữ siết chặt nắm đấm nhỏ.
“Độc, xấu xa! A mẹ xấu! Không ăn!”
Bên trong căn nhà sạch sẽ, gọn gàng với hai chiếc giường xinh đẹp được đặt vào giữa, ngăn cách bởi một tấm rèm. Giữa nhà là một chiếc bàn và vài chiếc ghế bằng đá, còn có một cái tủ gỗ đơn giản đựng đồ chơi của mấy đứa trẻ, được sắp xếp gọn gàng. Còn có một đống đá xếp thành một cái gì đó, bên trong có lửa đang cháy.
Mặc Diệm và Tiểu Ngọc bỗng cảm thấy thật ấm áp.
Tiểu Ngọc tò mò mút ngón tay, giọng trẻ con lí nhí hỏi: “Diệm... Diệm ca, đây là... nhà của chúng ta sao?”
Mặc Diệm nhìn giống cái vừa bước vào, ánh mắt lóe lên một tia chán ghét.
“Đúng, là nhà của chúng ta.”
Cậu không hiểu giống cái này đang có ý đồ gì khi dọn dẹp nhà sạch sẽ thế này. Phải chăng cô ta định chiếm ngôi nhà này và đuổi bọn họ đi?
Ban đêm lạnh lẽo như vậy, nếu cậu và Tiểu Ngọc bị đuổi ra ngoài, chắc chắn không sống nổi. Nếu giống cái dám đuổi họ, cậu sẽ...
Mặc Diệm siết chặt nắm đấm.
Mộ Khanh Khanh mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.
“Có sạch sẽ không?”
Đây là thành quả mà cô đã bỏ cả ngày ra để sắp xếp, và cô rất hài lòng với nó.
Tuy nhiên, chẳng ai thèm để ý đến cô.
“Chắc các ngươi đói rồi phải không? Ta sẽ đi làm đồ ăn ngay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đống đá để đốt lửa đã được cô dời sang một bên nhà, trước đây nơi đó là chỗ để thú săn, giờ cô đã dọn sạch và đặt dụng cụ nhóm lửa ở đó.
Mặc Diệm đặt trứng xuống, ngay lập tức chặn đường cô, đôi mắt đầy cảnh giác.
“Ngươi muốn làm gì?”
Giống cái này mà nấu ăn? Định đầu độc giết họ sao?
Cậu sẽ không bao giờ cho cô ta cơ hội đó!
Mộ Khanh Khanh nhìn cậu ngạc nhiên, “Làm đồ ăn, ngươi không đói à?”
“Ta không đói!” Mặc Diệm nói cứng.
Nhưng vừa dứt lời, bụng cậu lại réo lên ầm ĩ.
Mặc Diệm đỏ bừng mặt, Mộ Khanh Khanh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thằng nhóc này đúng là cứng đầu quá mà.
Mặc Diệm bị cười đến mức tức giận, quay người kéo Tiểu Ngọc định bỏ đi.
Nhưng trời đã tối, nhiệt độ bên ngoài cũng đang giảm. Hai đứa trẻ biết đi đâu? Huống chi chúng còn lo sợ trứng em trai sẽ bị lạnh, vì vậy đành phải rúc vào một góc nhà, cảnh giác với giống cái.
Mộ Khanh Khanh liếc nhìn chúng ở góc nhà, nhướng mày.
Hai đứa trẻ không ăn, nhưng cô thì nhất định phải ăn.
Cô có nhiều đồ ăn ngon trong không gian, không ngu ngốc gì mà để mình bị thiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, sau cả ngày mệt mỏi, cô cũng chẳng muốn làm món gì phức tạp, chỉ định nấu chút mì đơn giản với hai quả trứng luộc.
Cô đổ một ít nước xương vào nồi làm nước dùng, trụng vài cọng rau cải nhỏ, rồi vớt ra. Sau đó cô luộc hai quả trứng lòng đào, vớt lên, cuối cùng cho mì vào nấu chín. Cô bỏ rau cải và trứng vào lại nồi, thêm một chút bột ngọt, nấu thêm vài giây, rồi vớt ra.
Một tô mì trứng rau cải thơm ngon đã hoàn thành.
Mùi thơm ngào ngạt của nước dùng hòa quyện với mùi trứng làm người ta không thể kiềm chế nổi mà nuốt nước bọt.
Thực ra, Mộ Khanh Khanh đã nấu nhiều hơn hai quả trứng và trụng nhiều rau cải hơn. Cô cũng nấu nhiều mì hơn một phần ăn bình thường.
Cô cố tình hít một hơi dài, liếc mắt về phía góc nhà.
“Món ngon như thế này mà không ai ăn, thật lãng phí quá.”
Tiểu Ngọc mới chưa đến hai tuổi, còn chưa biết che giấu cảm xúc, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Mộ Khanh Khanh, nước miếng sắp chảy ra.
Mặc Diệm thấy em gái mình không tranh giành, bực bội che mắt em lại.
“Tiểu Ngọc, đừng nhìn! Giống cái này có ý đồ xấu, trong đó chắc chắn có độc.”
Tiểu Ngọc tuy còn nhỏ, nhưng nghe đến chữ “độc” cũng hiểu đại khái.
Cô bé biết rằng đại ca của mình không thể hóa thú vì bị giống cái này đầu độc.
Thế là cô bé đẩy tay Mặc Diệm ra, giận dữ siết chặt nắm đấm nhỏ.
“Độc, xấu xa! A mẹ xấu! Không ăn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro