Mang Theo Ngàn Tỉ Vật Tư Cùng Con Nhỏ Làm Ruộng
Chương 32
2024-10-21 08:59:27
Nhìn Mặc Diệm đứng trước mặt như một con báo con đang tràn đầy hận thù, Mộ Khanh Khanh không khỏi thầm cảm ơn. May mà cô không xuyên vào thời điểm lũ trẻ đã hoàn toàn bị biến chất, nếu không thì làm gì còn cơ hội nữa?
Mộ Khanh Khanh mở lớp da thú ra, bên trong là những chiếc bánh mì kem mềm mại và vài quả trái cây.
Mặc Diệm lạnh lùng cầm một quả lên.
"Đây là thứ gì? Trong này có khi nào..."
Không đợi cậu nói hết câu, Mộ Khanh Khanh đã giật lấy quả táo trong tay cậu và cắn một miếng. Thực ra đó chỉ là một quả táo, nhưng ở đây không có loại quả này. Táo giòn, thơm ngon, và nhiều nước, cô ăn một miếng rồi không cưỡng lại được mà ăn thêm hai miếng nữa.
Mặc Ngọc đứng bên cạnh trông mê mẩn, đôi mắt sáng ngời. Mùi hương ngọt ngào của trái cây khiến cô bé nuốt nước miếng.
Mộ Khanh Khanh nhìn Mặc Diệm, đưa quả táo ra:
"Không có độc."
Mặc Diệm hừ lạnh một tiếng. "Cái cô ăn không có độc, nhưng còn những cái khác thì sao?"
Mộ Khanh Khanh bất lực nói:
"Những thứ này là để cho anh trai của con. Chẳng lẽ ta phải ăn hết thì anh con ăn gì nữa?"
Mặc Diệm nhớ đến việc anh mình không mang theo gì, cũng không thể hóa thú, không biết có săn được gì không. Chắc hẳn bụng anh đang đói lắm.
Cậu mím môi lo lắng, rồi như hạ quyết tâm, cầm lấy một chiếc bánh mì và cắn mạnh một miếng. Nếu có độc, thì cậu sẽ chết trước!
Nhưng... cái này là thứ gì vậy? Mềm mại, ngọt ngào và thơm ngon, cậu chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như thế này.
Chắc chắn Mặc Ngọc sẽ rất thích.
Vô thức, Mặc Diệm đưa chiếc bánh mì đến miệng Mặc Ngọc, nhưng chợt nhớ ra đây là bữa trưa của anh trai, cậu nhanh chóng đặt nó trở lại lớp da thú.
Mộ Khanh Khanh cười hài lòng. Cô đã nói rồi, bánh mì kem ngọt ngào như vậy, làm sao lũ trẻ có thể không thích?
"Cứ ăn đi, ta còn mà."
Cô đặt chiếc bánh mì đã cắn dở vào tay Mặc Diệm, rồi đưa một chiếc khác cho Mặc Ngọc, cô bé đang đứng nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Dù rất muốn ăn, Mặc Ngọc vẫn nhìn về phía anh trai.
"Diệm... Diệm ca?"
Mặc Diệm nhìn chiếc bánh mì trong tay mình như cầm phải vật nóng, vội vã đặt nó lên bàn, rồi cậu giật lấy chiếc bánh từ tay Mặc Ngọc, cũng đặt lại lên bàn.
Hành động của Mặc Diệm quá vội vã, suýt nữa làm Mặc Ngọc ngã, nhưng Mộ Khanh Khanh kịp đỡ cô bé lại.
Mặc Diệm liếc nhìn Mộ Khanh Khanh thật sâu, rồi quay người chạy thẳng ra ngoài.
Mặc Ngọc mở to mắt, nước mắt rưng rưng nhìn theo bóng dáng anh trai.
"Diệm ca?"
Mặc Ngọc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, ánh mắt tội nghiệp của cô bé làm Mộ Khanh Khanh cảm thấy mềm lòng vô cùng. Cô xoa đầu Mặc Ngọc và đặt chiếc bánh vào tay cô bé. Nhưng Mặc Ngọc lắc đầu từ chối.
Mộ Khanh Khanh thở dài bất lực, nhân lúc cô bé không chú ý, cô nhét vào miệng cô bé một viên kẹo sữa.
Ngay lúc đó, Mặc Diệm quay trở lại và vừa hay thấy cảnh tượng này.
Đôi đồng tử của cậu co rút lại, cậu lao tới như một con báo nhỏ, tách miệng Mặc Ngọc ra, cố gắng moi viên kẹo ra khỏi miệng cô bé.
Mặc Diệm sợ Mặc Ngọc nuốt phải nên dùng sức rất mạnh. Mặc Ngọc đau đớn và hoảng sợ, cô bé bật khóc, trong khi viên kẹo vẫn chưa được lấy ra.
Mặc Diệm càng lo lắng và giận dữ hơn, cậu đỏ mắt, lắc mạnh người em gái.
"Nhổ ra! Mặc Ngọc, nhổ ra! Đồ mà giống cái đó đưa không thể ăn, tại sao em lại không nghe lời như thế chứ!"
Cả Mộ Khanh Khanh cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng. Cô vội lao lên ngăn Mặc Diệm lại.
"Mặc Diệm, đừng làm vậy! Mặc Ngọc sợ rồi kìa."
Mặc Diệm đỏ mắt, trong ánh mắt đầy thù hận, cậu hét lên.
"Cút đi!"
Mộ Khanh Khanh mở lớp da thú ra, bên trong là những chiếc bánh mì kem mềm mại và vài quả trái cây.
Mặc Diệm lạnh lùng cầm một quả lên.
"Đây là thứ gì? Trong này có khi nào..."
Không đợi cậu nói hết câu, Mộ Khanh Khanh đã giật lấy quả táo trong tay cậu và cắn một miếng. Thực ra đó chỉ là một quả táo, nhưng ở đây không có loại quả này. Táo giòn, thơm ngon, và nhiều nước, cô ăn một miếng rồi không cưỡng lại được mà ăn thêm hai miếng nữa.
Mặc Ngọc đứng bên cạnh trông mê mẩn, đôi mắt sáng ngời. Mùi hương ngọt ngào của trái cây khiến cô bé nuốt nước miếng.
Mộ Khanh Khanh nhìn Mặc Diệm, đưa quả táo ra:
"Không có độc."
Mặc Diệm hừ lạnh một tiếng. "Cái cô ăn không có độc, nhưng còn những cái khác thì sao?"
Mộ Khanh Khanh bất lực nói:
"Những thứ này là để cho anh trai của con. Chẳng lẽ ta phải ăn hết thì anh con ăn gì nữa?"
Mặc Diệm nhớ đến việc anh mình không mang theo gì, cũng không thể hóa thú, không biết có săn được gì không. Chắc hẳn bụng anh đang đói lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu mím môi lo lắng, rồi như hạ quyết tâm, cầm lấy một chiếc bánh mì và cắn mạnh một miếng. Nếu có độc, thì cậu sẽ chết trước!
Nhưng... cái này là thứ gì vậy? Mềm mại, ngọt ngào và thơm ngon, cậu chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như thế này.
Chắc chắn Mặc Ngọc sẽ rất thích.
Vô thức, Mặc Diệm đưa chiếc bánh mì đến miệng Mặc Ngọc, nhưng chợt nhớ ra đây là bữa trưa của anh trai, cậu nhanh chóng đặt nó trở lại lớp da thú.
Mộ Khanh Khanh cười hài lòng. Cô đã nói rồi, bánh mì kem ngọt ngào như vậy, làm sao lũ trẻ có thể không thích?
"Cứ ăn đi, ta còn mà."
Cô đặt chiếc bánh mì đã cắn dở vào tay Mặc Diệm, rồi đưa một chiếc khác cho Mặc Ngọc, cô bé đang đứng nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Dù rất muốn ăn, Mặc Ngọc vẫn nhìn về phía anh trai.
"Diệm... Diệm ca?"
Mặc Diệm nhìn chiếc bánh mì trong tay mình như cầm phải vật nóng, vội vã đặt nó lên bàn, rồi cậu giật lấy chiếc bánh từ tay Mặc Ngọc, cũng đặt lại lên bàn.
Hành động của Mặc Diệm quá vội vã, suýt nữa làm Mặc Ngọc ngã, nhưng Mộ Khanh Khanh kịp đỡ cô bé lại.
Mặc Diệm liếc nhìn Mộ Khanh Khanh thật sâu, rồi quay người chạy thẳng ra ngoài.
Mặc Ngọc mở to mắt, nước mắt rưng rưng nhìn theo bóng dáng anh trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Diệm ca?"
Mặc Ngọc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, ánh mắt tội nghiệp của cô bé làm Mộ Khanh Khanh cảm thấy mềm lòng vô cùng. Cô xoa đầu Mặc Ngọc và đặt chiếc bánh vào tay cô bé. Nhưng Mặc Ngọc lắc đầu từ chối.
Mộ Khanh Khanh thở dài bất lực, nhân lúc cô bé không chú ý, cô nhét vào miệng cô bé một viên kẹo sữa.
Ngay lúc đó, Mặc Diệm quay trở lại và vừa hay thấy cảnh tượng này.
Đôi đồng tử của cậu co rút lại, cậu lao tới như một con báo nhỏ, tách miệng Mặc Ngọc ra, cố gắng moi viên kẹo ra khỏi miệng cô bé.
Mặc Diệm sợ Mặc Ngọc nuốt phải nên dùng sức rất mạnh. Mặc Ngọc đau đớn và hoảng sợ, cô bé bật khóc, trong khi viên kẹo vẫn chưa được lấy ra.
Mặc Diệm càng lo lắng và giận dữ hơn, cậu đỏ mắt, lắc mạnh người em gái.
"Nhổ ra! Mặc Ngọc, nhổ ra! Đồ mà giống cái đó đưa không thể ăn, tại sao em lại không nghe lời như thế chứ!"
Cả Mộ Khanh Khanh cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng. Cô vội lao lên ngăn Mặc Diệm lại.
"Mặc Diệm, đừng làm vậy! Mặc Ngọc sợ rồi kìa."
Mặc Diệm đỏ mắt, trong ánh mắt đầy thù hận, cậu hét lên.
"Cút đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro