Mang Theo Ngàn Tỉ Vật Tư Cùng Con Nhỏ Làm Ruộng
Chương 36
2024-10-21 08:59:27
Bộ lạc không quá rộng lớn. Phía đông là con suối, nơi hạ lưu các giống cái dùng để giặt da thú và thú nhân tắm rửa, còn thượng lưu là nơi lấy nước uống. Bên cạnh con suối là rừng rậm, nơi có nhiều loại thảo dược, thỉnh thoảng cũng tìm được vài loại cỏ ăn được. Đi sâu hơn vào rừng là khu vực thú nhân thường lên núi săn bắn.
Mặc Diệm đã dẫn Mặc Ngọc đi đâu? Mặc Lâm đã cấm họ lên núi, vì vậy ý định của Mặc Diệm đi tìm khoai tây cũng bị dừng lại. Từ khi giống cái kia nấu cho họ món khoai tây, cậu vẫn nhớ mãi hương vị của nó. Không chỉ no bụng mà còn rất ngon. Với khoai tây, mùa đông của họ sẽ không còn là nỗi lo nữa.
Không thể lên núi, Mặc Diệm chỉ có thể đưa Mặc Ngọc đi quanh rừng hoặc đến suối. Khu rừng gần đó hầu như đã được cậu tìm kiếm hết những gì ăn được, nên chỉ còn lại con suối.
Con suối có cá, nếu may mắn, cậu có thể bắt được vài con. Tuy chúng không ngon lắm, nhưng có còn hơn không. Nếu không may, ít nhất cũng có nước để uống cho đỡ đói.
Mặc Ngọc ngồi ngoan ngoãn bên bờ suối, ôm trứng em trai, chờ đợi Mặc Diệm như mọi khi.
Mặc Diệm hóa thành hình dạng thú, lặn xuống nước và đuổi theo mấy con cá. Cá ở đây rất khôn ngoan, có lẽ vì đã quá quen với việc bị giống cái và thú nhân săn bắt, nên chúng bơi rất nhanh.
Cậu tập trung cao độ, chờ đợi thời cơ để vồ lấy cá.
Mặc Ngọc ngồi buồn chán, ngáp ngắn ngáp dài, rồi thủ thỉ với quả trứng em trai.
"Em trai à, khi nào em mới nở vỏ nhỉ? Chị đang đợi em đó."
Nói xong, cô bé lại bổ sung: "Anh cả và anh hai cũng đang chờ em nữa."
Bụng Mặc Ngọc đói đến cồn cào, cô bé vô thức liếm môi, vẫn còn vương chút vị ngọt của viên kẹo sữa mà mẹ đã cho cô sáng nay.
Không biết thứ mà mẹ nhét vào miệng cô bé là gì, nhưng nó ngọt quá, ngon quá, còn ngon hơn cả những quả ngọt mà anh cả hái trong rừng. Cô bé chưa từng ăn thứ gì thơm ngon đến vậy.
Và còn chiếc bánh mì mà mẹ đã bọc trong da thú cho anh cả nữa, trông cũng rất ngon.
Lần sau, cô bé sẽ nhờ anh cả để lại cho mình một chút, Mặc Ngọc nghĩ thầm. Nhưng rồi cô bé lập tức lắc đầu. Không được, không thể ăn. Anh cả cần rất nhiều sức để đi săn, anh hai đã nói như vậy, nên cô bé không thể ăn phần của anh cả.
Trong nhà vẫn còn thịt Yêu Yêu thú mà anh cả đã săn, nhưng anh hai cũng nói rằng không thể ăn, phải để dành cho mùa đông.
Nghĩ đến mùa đông lạnh lẽo với những bông tuyết trắng xóa ngoài trời, Mặc Ngọc không khỏi rùng mình. Cô bé không thích mùa đông chút nào!
Ở đầu thượng nguồn của con suối có một tảng đá lớn, từ kẽ hở của tảng đá mọc ra một cây trái. Mặc Ngọc nhìn về phía anh hai đang lặn sâu dưới nước không có động tĩnh gì, liền lén lút đặt trứng em trai xuống và lặng lẽ chạy về phía cây trái đó.
Cây đó có tên là Linh Quả, quả của nó chỉ to bằng bàn tay, ăn vào thì chua chát nhưng khá no bụng.
Mặc Ngọc đã để ý đến cây đó từ lâu, nhưng anh hai không cho cô bé đến gần, vì nói rằng quá nguy hiểm.
Nhưng bây giờ cô bé đang rất đói, thèm ăn lắm. Chỉ cần hái hai quả thôi, một cho mình, một cho anh hai, họ chỉ cần ăn một chút thôi là được. Nhưng nhất định không để anh hai phát hiện, nếu không anh ấy sẽ mắng cô bé.
Mặc Ngọc cẩn thận leo lên phía thượng nguồn. Cơ thể nhỏ bé của cô bé trèo qua những tảng đá, bước lên những viên đá sỏi. Chỉ cần một chút sơ suất là có thể ngã xuống suối.
Đúng lúc này, Mộ Khanh Khanh vừa kịp đến và nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô bé giống cái nhỏ xíu đang run rẩy, vươn tay hái trái cây từ trên cây. Mộ Khanh Khanh chỉ biết thót tim, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ rằng sẽ làm Mặc Ngọc giật mình rồi ngã xuống.
Đúng lúc ấy, Mặc Diệm nhảy lên khỏi mặt nước, trong miệng ngậm một con cá. Nhưng cậu không nhìn thấy Mặc Ngọc đâu, chỉ thấy quả trứng em trai, cơ thể cậu chợt lạnh toát.
Quay đầu lại, cậu thấy một giống cái đang tiến về phía Mặc Ngọc. Mặc Diệm kinh hoàng hét lớn:
"Mặc Ngọc!"
Mặc Diệm đã dẫn Mặc Ngọc đi đâu? Mặc Lâm đã cấm họ lên núi, vì vậy ý định của Mặc Diệm đi tìm khoai tây cũng bị dừng lại. Từ khi giống cái kia nấu cho họ món khoai tây, cậu vẫn nhớ mãi hương vị của nó. Không chỉ no bụng mà còn rất ngon. Với khoai tây, mùa đông của họ sẽ không còn là nỗi lo nữa.
Không thể lên núi, Mặc Diệm chỉ có thể đưa Mặc Ngọc đi quanh rừng hoặc đến suối. Khu rừng gần đó hầu như đã được cậu tìm kiếm hết những gì ăn được, nên chỉ còn lại con suối.
Con suối có cá, nếu may mắn, cậu có thể bắt được vài con. Tuy chúng không ngon lắm, nhưng có còn hơn không. Nếu không may, ít nhất cũng có nước để uống cho đỡ đói.
Mặc Ngọc ngồi ngoan ngoãn bên bờ suối, ôm trứng em trai, chờ đợi Mặc Diệm như mọi khi.
Mặc Diệm hóa thành hình dạng thú, lặn xuống nước và đuổi theo mấy con cá. Cá ở đây rất khôn ngoan, có lẽ vì đã quá quen với việc bị giống cái và thú nhân săn bắt, nên chúng bơi rất nhanh.
Cậu tập trung cao độ, chờ đợi thời cơ để vồ lấy cá.
Mặc Ngọc ngồi buồn chán, ngáp ngắn ngáp dài, rồi thủ thỉ với quả trứng em trai.
"Em trai à, khi nào em mới nở vỏ nhỉ? Chị đang đợi em đó."
Nói xong, cô bé lại bổ sung: "Anh cả và anh hai cũng đang chờ em nữa."
Bụng Mặc Ngọc đói đến cồn cào, cô bé vô thức liếm môi, vẫn còn vương chút vị ngọt của viên kẹo sữa mà mẹ đã cho cô sáng nay.
Không biết thứ mà mẹ nhét vào miệng cô bé là gì, nhưng nó ngọt quá, ngon quá, còn ngon hơn cả những quả ngọt mà anh cả hái trong rừng. Cô bé chưa từng ăn thứ gì thơm ngon đến vậy.
Và còn chiếc bánh mì mà mẹ đã bọc trong da thú cho anh cả nữa, trông cũng rất ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần sau, cô bé sẽ nhờ anh cả để lại cho mình một chút, Mặc Ngọc nghĩ thầm. Nhưng rồi cô bé lập tức lắc đầu. Không được, không thể ăn. Anh cả cần rất nhiều sức để đi săn, anh hai đã nói như vậy, nên cô bé không thể ăn phần của anh cả.
Trong nhà vẫn còn thịt Yêu Yêu thú mà anh cả đã săn, nhưng anh hai cũng nói rằng không thể ăn, phải để dành cho mùa đông.
Nghĩ đến mùa đông lạnh lẽo với những bông tuyết trắng xóa ngoài trời, Mặc Ngọc không khỏi rùng mình. Cô bé không thích mùa đông chút nào!
Ở đầu thượng nguồn của con suối có một tảng đá lớn, từ kẽ hở của tảng đá mọc ra một cây trái. Mặc Ngọc nhìn về phía anh hai đang lặn sâu dưới nước không có động tĩnh gì, liền lén lút đặt trứng em trai xuống và lặng lẽ chạy về phía cây trái đó.
Cây đó có tên là Linh Quả, quả của nó chỉ to bằng bàn tay, ăn vào thì chua chát nhưng khá no bụng.
Mặc Ngọc đã để ý đến cây đó từ lâu, nhưng anh hai không cho cô bé đến gần, vì nói rằng quá nguy hiểm.
Nhưng bây giờ cô bé đang rất đói, thèm ăn lắm. Chỉ cần hái hai quả thôi, một cho mình, một cho anh hai, họ chỉ cần ăn một chút thôi là được. Nhưng nhất định không để anh hai phát hiện, nếu không anh ấy sẽ mắng cô bé.
Mặc Ngọc cẩn thận leo lên phía thượng nguồn. Cơ thể nhỏ bé của cô bé trèo qua những tảng đá, bước lên những viên đá sỏi. Chỉ cần một chút sơ suất là có thể ngã xuống suối.
Đúng lúc này, Mộ Khanh Khanh vừa kịp đến và nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô bé giống cái nhỏ xíu đang run rẩy, vươn tay hái trái cây từ trên cây. Mộ Khanh Khanh chỉ biết thót tim, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ rằng sẽ làm Mặc Ngọc giật mình rồi ngã xuống.
Đúng lúc ấy, Mặc Diệm nhảy lên khỏi mặt nước, trong miệng ngậm một con cá. Nhưng cậu không nhìn thấy Mặc Ngọc đâu, chỉ thấy quả trứng em trai, cơ thể cậu chợt lạnh toát.
Quay đầu lại, cậu thấy một giống cái đang tiến về phía Mặc Ngọc. Mặc Diệm kinh hoàng hét lớn:
"Mặc Ngọc!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro