Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn

Chương 13

2024-11-21 00:06:43

“Thật sao?” Nà cụ Sở đi từng bước nhỏ đến bên giường, cúi đầu nhìn cháu gái nhỏ trong chăn, vuốt nhẹ mái tóc đen dày của cô bé với vẻ mặt yêu thương, rồi bà cụ thở dài hỏi: “Xuân Lan à, vẫn chưa có sữa sao? Một hộp sữa bột không dùng được lâu, nếu tiên quân không gửi thêm nữa, thì cục cưng nhỏ của chúng ta sẽ ăn gì đây?”

Dựa vào một người hư ảo như vậy, trong lòng bà cụ Sở thực sự không yên tâm.

Vương Xuân Lan nghe vậy, bất lực nói: “Hôm nay uống canh gà xong quả thật sữa có về, nhưng hình như Tiểu Linh rất ghét uống sữa.”

“???” Bà cụ Sở ngơ ngác.

Có sữa mà không chịu uống?

Như vậy làm sao được?

“Cháu gái ngoan của bà nội, bà nội cũng rất muốn dành hết những thứ tốt nhất cho cháu, nhưng điều kiện nhà chúng ta không cho phép đâu!”

Bà cụ Sở vừa vỗ nhẹ lên chăn, vừa thở dài: “Đừng nói đến việc sữa bột quý giá thế nào, với một gia đình như chúng ta, có tiền cũng không mua được!”

“Hơn nữa, năm nay tuyết mới rơi có hai ngày thôi, nhìn trời thế này chắc tuyết sắp ngừng rồi…”

“Bà nội đoán có lẽ năm nay còn khó khăn hơn năm ngoái…”

Mọi người đều mong tuyết rơi nhiều hơn, đợi đến khi tuyết tan đi sẽ có nước để trồng trọt. Nhưng với thời tiết thế này, có lẽ chẳng thể nào.

“Mẹ.” Vương Xuân Lan khẽ gọi, cũng không giấu được nỗi lo lắng: “Ông Bắc và anh cả có nghĩ ra cách gì không? Nếu không trồng trọt thì sao được!”

Mặc dù đã không còn phải ăn chung bếp, nhưng vì hạn hán năm ngoái, hầu như chẳng thu hoạch được gì, nên các gia đình đều không có lương thực dự trữ. Việc cấp bách là phải nhanh chóng giải quyết vấn đề gieo trồng mùa xuân, nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ có người chết đói.

Nghe vậy, bà cụ Sở trầm mặt gật đầu: “Đã nghĩ ra cách rồi, nhưng hầu hết mọi người đều phản đối.”

Vương Xuân Lan nhíu mày không hiểu: “Đã nghĩ ra cách mà sao còn phản đối?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hừ.” Bà cụ Sở cười lạnh: “Còn vì cái gì nữa? Ngại mệt chứ sao.”

“Thằng cả và thằng hai nói đất quá cứng không thể cày xới để trồng, nên đề nghị mọi người lên núi đào đất mùn về để gieo trồng.”

“Nhưng người dân trong thôn lại nghĩ thà khai hoang trên núi, đem cây lương thực lên trồng còn hơn.”

“Họ có nghĩ đến không? Đừng nói đến việc núi non nguy hiểm thế nào, trồng được còn chưa chắc giữ nổi.”

“Chuột, gà rừng, lợn rừng, chim sẻ, thỏ rừng… có loài nào mà không chạy vào đồng ăn hết?”

“Đến lúc đó, bất kể trồng bao nhiêu, chẳng phải cũng đều vào bụng mấy con thú đó cả sao?”

Bà cụ Sở càng nghĩ càng tức, bao nhiêu lời trong lòng đều trút ra không ngừng.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn đã tốt, hơn nữa từ trước đến giờ Vương Xuân Lan luôn tin tưởng mẹ chồng mình, nên giờ đây bà ấy cũng không khỏi cảm thông. Nghĩ đến việc năm nào chồng mình cũng vất vả lo lắng cho thôn, bà ấy nói: “Mẹ, nếu họ không nghe, thì nhà mình cứ đem thêm nhiều đất mùn về trồng trên mảnh đất riêng. Đợi mọi người thấy, họ sẽ học theo, lúc đó số người phản đối tự nhiên cũng ít đi…”

Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc, rồi bà cụ Sở quay về phòng riêng. Không lâu sau, Sở Chính Bắc bước vào.

“Con gái mình vẫn ngoan chứ?” Sở Chính Bắc cởi bỏ áo khoác, nhanh chóng trèo lên giường.

Vương Xuân Lan nhìn chồng mình bằng con mắt đầy bất đắc dĩ: “Ôi! Con gái mình cái gì cũng tốt, khi muốn đi tiểu hay đi ỉa đều biết ậm ừ vài tiếng để báo hiệu, nhưng lại nhất quyết không chịu uống sữa.”

Đã không biết bao nhiêu lần bà ấy đưa sữa đến miệng con gái, nhưng lần nào cũng bị con bé tránh đi không thương tiếc.

“Không uống thì thôi.” Sở Chính Bắc chọc nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, nói: “Chẳng phải con gái mình tự mang theo lương thực sao? Có gì mà lo chứ?”

“…” Vương Xuân Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0