Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn

Chương 22

2024-11-21 00:06:43

“Thằng cả nhà họ Chu thấy Văn Nghiệp mềm cứng không ăn, liền ra tay ngay. Trong lúc xô đẩy, Chu Đại Nha vô tình đẩy Văn Nghiệp ngã xuống núi.”

Những tin tức này là ông ấy nghe từ nhân chứng, còn cụ thể thì phải chờ Văn Nghiệp tỉnh lại rồi đối chất với nhà họ Chu.

Chiều nay, ông ấy đã từng nghĩ đến việc dẫn người đến tận nhà đối chất… nhưng ông cụ Chu đã từng giúp đỡ cha ông ấy, nên khi chưa có chứng cứ rõ ràng, ông ấy không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao, lời đồn đại rất đáng sợ. Ông ấy không muốn nhà họ Sở từ nạn nhân lại biến thành kẻ mang tiếng vong ân bội nghĩa trong miệng người khác.

Nghĩ đến đây, Sở Chính Bắc nghiêm túc nhìn mẹ mình: “Mẹ, ngày mai con muốn đi một chuyến đến công xã.”

Bà cụ Sở vẫn chưa nguôi cơn giận, nghe con trai nói thì ngơ ngác: “Đi làm gì?”

“Báo công an!” Sở Chính Bắc quả quyết nói.

Bà cụ Sở: “!”

Vương Xuân Lan: “!”

Báo công an sao?

Thời này luật pháp chưa phổ biến, hơn nữa người dân luôn e sợ hai chữ “công an.”

Nhà nào mà dính đến hai chữ này, bất kể lý do gì, cũng sẽ bị người ta thêu dệt ra đủ loại chuyện.

Cuối cùng, những lời đồn dối trá lại trở thành sự thật, còn sự thật thì chẳng ai quan tâm. Vậy nên, thường gặp phải mâu thuẫn gì, mọi người đều nhờ đội trưởng hay bí thư giải quyết.

Như thế thì hoàn toàn không có công bằng, vì “việc xấu trong nhà không nên để lộ,” vì “tránh được chuyện lớn thì tốt,” vì “ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp”… và rất nhiều lý do khác.

Cuối cùng, người chịu thiệt vẫn là nạn nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Chính Bắc hiểu rõ: Muốn trả thù cho con trai, ông ấy phải nhờ công an vào cuộc điều tra. Chỉ có như vậy mới thực sự công bằng, mới chặn được miệng người đời. Ông ấy không muốn bất cứ ai có cơ hội bôi nhọ nhà họ Sở.

“Nhưng mà…” Bà cụ Sở nhíu mày: “Hay là chúng ta tự giải quyết đi?”

Một khi báo công an, nhà họ Sở sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Thời buổi này đang nhạy cảm, không cẩn thận là có thể rơi vào hoàn cảnh khốn cùng.

Vương Xuân Lan nhìn chồng, rồi lại nhìn mẹ chồng… nhất thời không biết nên ủng hộ ai.

Lúc này, Sở Linh – người đã nghe hết cuộc nói chuyện của ba người, bỗng nắm lấy một ngón tay của cha.

“A a a…” Giao cho con đi!

Nếu báo công an, thì sao cô bé còn xử lý được “rác rưởi”?

“Hửm?” Sở Chính Bắc cảm nhận được động tĩnh, ngạc nhiên nhìn con gái, rồi bỗng dưng hỏi: “Con gái bảo bối của chúng ta có ý kiến khác sao?”

Vừa dứt lời, thấy ánh mắt con gái sáng lên, phá lệ mỉm cười với ông ấy.

“!!!” Sở Chính Bắc.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Con gái tôi cười với tôi ư?

“Mẹ, Xuân Lan, hai người có thấy không? Con gái đang cười với con nè!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Xuân Lan và bà cụ Sở: “…”

Hai người liếc ông ấy một cái, tỏ vẻ ghét bỏ như muốn nói: Ai đây? Không quen.

Một giây sau, cả hai cùng nhìn về phía Sở Linh với đôi mắt tròn xoe.

“Con gái, nhìn mẹ này?”

“Cục cưng ngoan, bà nội yêu con nhất, cười với bà nội một cái đi?”

Sở Linh: “…”

Người Trái Đất đáng sợ quá, cô bé muốn về tinh cầu Thủy Lam.

Cô bé cố gắng vươn tay ra khỏi chăn, đưa hai tay về phía cha mình đòi ôm.

“Ưm hừm…”

Ánh mắt Sở Chính Bắc sáng lên, vội vàng bế con gái lên.

Ngay sau đó, ông ấy vui vẻ nói: “Ôi trời, con gái của cha, cái áo bông nhỏ, cha thích chết đi được.”

Sở Linh ghét bỏ liếc nhìn cha mình, rồi đưa nửa người ra phía cửa.

“Con gái muốn ra ngoài à?” Sở Chính Bắc nghi ngờ hỏi.

Sở Linh chớp mắt: “Ưm hừm.”

Do dự một lúc, Sở Chính Bắc cắn răng nói: “Được, cha sẽ bọc con kín mít rồi đưa con ra ngoài chơi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0