Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn
Chương 38
2024-11-21 00:06:43
Trong nháy mắt, Sở Chính Bắc chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lướt qua ngón tay, sau đó lan tỏa khắp tứ chi.
Cơ thể đang dần lạnh đi cũng từ từ ấm lại.
Ông ấy ngạc nhiên nhìn đứa con gái đã ‘ngủ say’, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Lâu sau, ông ấy khẽ thở dài: “Haiz! Đúng là đứa ngốc.”
Ông ấy nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, vẻ mặt đầy đau lòng nói: “Sau này không được như vậy nữa, ‘kẻ không tội nhưng sở hữu của quý cũng là tội’ con hiểu không?”
Tình trạng lúc trước của con trai có thể nói là nhờ vào thuốc của ông lão trung y để lại.
Nhưng lần này, ông ấy tuyệt đối không thể để lộ sự khác thường của con gái.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Sở Chính Bắc híp lại.
“Văn Nghiệp, con mau lại đây.”
“Dạ.” Sở Văn Nghiệp đáp lời, vội xách cái gùi chạy lại: “Cha, cha sao rồi? Có phải thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Thấy con trai lo lắng, trong lòng Sở Chính Bắc cảm thấy ấm áp: “Đặt em con vào lại trong gùi, rồi đỡ cha dậy.”
Sở Văn Nghiệp gật đầu: “Dạ, được ạ.”
Ngoan ngoãn, không chút phản đối.
Ừm, ngoan ngoãn một chút để khỏi bị ăn đòn.
Sở Chính Bắc chỉ về phía bên trái: “Ở kia có một cái hang, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó.”
Hai cha con dìu nhau, trong lòng đầy lo lắng, len lỏi qua khu rừng.
Dọc đường, Sở Chính Bắc thấy có thảo dược thì tiện tay hái một ít, đi mãi mới tìm được hang động.
Nhìn bầu trời, đã tối muộn, sao giăng đầy trời.
Nhờ ánh trăng, Sở Văn Nghiệp tìm được một ít củi khô ở cửa hang, rồi dùng đá và gậy gộc để chặn kín lối vào hang, lúc này mới yên tâm.
Cậu ấy dùng đá đánh lửa đốt đống củi, cả hang động lập tức trở nên ấm áp và sáng sủa.
“Cha, để con giúp cha đắp thuốc.”
Người trong thôn ai cũng biết sơ qua một ít thảo dược cầm máu, Sở Văn Nghiệp cũng không ngoại lệ.
Ngày thường nếu bị thương, mọi người thường tự tìm thảo dược nhai nhuyễn rồi đắp lên, vết thương sẽ nhanh chóng ngừng chảy máu.
Sở Chính Bắc gật đầu đưa thảo dược cho con trai: “Dùng đá giã nát là được.”
Lượng thảo dược nhiều, cho vào miệng nhai không an toàn.
“Dạ, con biết rồi.”
“…”
Hai cha con vừa trò chuyện vừa làm việc, cảm giác lo sợ trong lòng cũng dần tan biến đi.
Còn Sở Linh trong cái gùi giả vờ ngủ, cũng đang tranh thủ thời gian tu luyện.
Linh lực từ bốn phía không ngừng đổ về phía cô bé, Sở Linh ra sức hấp thu linh khí xung quanh, cơ thể chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và thỏa mãn đến thế.
Hoàn toàn không biết rằng, bên ngoài hang có hai sinh vật nhỏ dễ thương đang tò mò nhìn cô bé chằm chằm…
…
-
Ngày hôm sau.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào từ ngoài hang, ấm áp rọi lên người Sở Linh.
Cùng với tiếng “rắc” nhẹ vang lên, Sở Linh vui mừng mở mắt ra.
“Cầu Cầu! Cuối cùng bổn công chúa cũng đột phá vào cấp một, trở thành dị năng giả cấp một rồi!”
Vừa vui mừng được hai giây, thì Cầu Cầu lập tức dội một gáo nước lạnh lên đầu cô bé.
【Công chúa nhỏ, trước đây cô là dị năng giả cấp cao nhất mà.】
Mới cấp một thôi, có cần vui mừng vậy không?
Sở Linh: “……”
“Hứ! Mày chỉ là một cục dữ liệu mà biết cái gì? Nếu không biết nói chuyện thì im miệng đi, mới sáng sớm đã làm phiền rồi.”
Ở đây linh khí thưa thớt, cô bé có thể thăng lên cấp một đã là rất khó rồi.
Còn nói đến cấp cao nhất sao?
Ai biết phải đợi đến năm nào tháng nào?
Nghe vậy, Cầu Cầu chỉ thờ ơ 【ồ】 một tiếng.
【Được thôi! Nếu công chúa nhỏ giỏi như vậy, thì chắc không cần giúp đỡ nữa đâu nhỉ.】
“Giúp đỡ?!” Sở Linh ngẩn ra, tò mò hỏi: “Giúp đỡ cái gì vậy?”
Cầu Cầu: 【Hứ.】
Sở Linh: “……”
Còn giở trò làm kiêu sao?
“Cầu Cầu ngoan, mày là tốt nhất~”
“Ngoan nào, mau nói cho bổn công chúa biết đi mà~”
Cầu Cầu: 【 Không, tôi chỉ là một cục số liệu hỏng. 】
“……” Sở Linh.
Cơ thể đang dần lạnh đi cũng từ từ ấm lại.
Ông ấy ngạc nhiên nhìn đứa con gái đã ‘ngủ say’, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Lâu sau, ông ấy khẽ thở dài: “Haiz! Đúng là đứa ngốc.”
Ông ấy nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, vẻ mặt đầy đau lòng nói: “Sau này không được như vậy nữa, ‘kẻ không tội nhưng sở hữu của quý cũng là tội’ con hiểu không?”
Tình trạng lúc trước của con trai có thể nói là nhờ vào thuốc của ông lão trung y để lại.
Nhưng lần này, ông ấy tuyệt đối không thể để lộ sự khác thường của con gái.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Sở Chính Bắc híp lại.
“Văn Nghiệp, con mau lại đây.”
“Dạ.” Sở Văn Nghiệp đáp lời, vội xách cái gùi chạy lại: “Cha, cha sao rồi? Có phải thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Thấy con trai lo lắng, trong lòng Sở Chính Bắc cảm thấy ấm áp: “Đặt em con vào lại trong gùi, rồi đỡ cha dậy.”
Sở Văn Nghiệp gật đầu: “Dạ, được ạ.”
Ngoan ngoãn, không chút phản đối.
Ừm, ngoan ngoãn một chút để khỏi bị ăn đòn.
Sở Chính Bắc chỉ về phía bên trái: “Ở kia có một cái hang, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó.”
Hai cha con dìu nhau, trong lòng đầy lo lắng, len lỏi qua khu rừng.
Dọc đường, Sở Chính Bắc thấy có thảo dược thì tiện tay hái một ít, đi mãi mới tìm được hang động.
Nhìn bầu trời, đã tối muộn, sao giăng đầy trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhờ ánh trăng, Sở Văn Nghiệp tìm được một ít củi khô ở cửa hang, rồi dùng đá và gậy gộc để chặn kín lối vào hang, lúc này mới yên tâm.
Cậu ấy dùng đá đánh lửa đốt đống củi, cả hang động lập tức trở nên ấm áp và sáng sủa.
“Cha, để con giúp cha đắp thuốc.”
Người trong thôn ai cũng biết sơ qua một ít thảo dược cầm máu, Sở Văn Nghiệp cũng không ngoại lệ.
Ngày thường nếu bị thương, mọi người thường tự tìm thảo dược nhai nhuyễn rồi đắp lên, vết thương sẽ nhanh chóng ngừng chảy máu.
Sở Chính Bắc gật đầu đưa thảo dược cho con trai: “Dùng đá giã nát là được.”
Lượng thảo dược nhiều, cho vào miệng nhai không an toàn.
“Dạ, con biết rồi.”
“…”
Hai cha con vừa trò chuyện vừa làm việc, cảm giác lo sợ trong lòng cũng dần tan biến đi.
Còn Sở Linh trong cái gùi giả vờ ngủ, cũng đang tranh thủ thời gian tu luyện.
Linh lực từ bốn phía không ngừng đổ về phía cô bé, Sở Linh ra sức hấp thu linh khí xung quanh, cơ thể chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và thỏa mãn đến thế.
Hoàn toàn không biết rằng, bên ngoài hang có hai sinh vật nhỏ dễ thương đang tò mò nhìn cô bé chằm chằm…
…
-
Ngày hôm sau.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào từ ngoài hang, ấm áp rọi lên người Sở Linh.
Cùng với tiếng “rắc” nhẹ vang lên, Sở Linh vui mừng mở mắt ra.
“Cầu Cầu! Cuối cùng bổn công chúa cũng đột phá vào cấp một, trở thành dị năng giả cấp một rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa vui mừng được hai giây, thì Cầu Cầu lập tức dội một gáo nước lạnh lên đầu cô bé.
【Công chúa nhỏ, trước đây cô là dị năng giả cấp cao nhất mà.】
Mới cấp một thôi, có cần vui mừng vậy không?
Sở Linh: “……”
“Hứ! Mày chỉ là một cục dữ liệu mà biết cái gì? Nếu không biết nói chuyện thì im miệng đi, mới sáng sớm đã làm phiền rồi.”
Ở đây linh khí thưa thớt, cô bé có thể thăng lên cấp một đã là rất khó rồi.
Còn nói đến cấp cao nhất sao?
Ai biết phải đợi đến năm nào tháng nào?
Nghe vậy, Cầu Cầu chỉ thờ ơ 【ồ】 một tiếng.
【Được thôi! Nếu công chúa nhỏ giỏi như vậy, thì chắc không cần giúp đỡ nữa đâu nhỉ.】
“Giúp đỡ?!” Sở Linh ngẩn ra, tò mò hỏi: “Giúp đỡ cái gì vậy?”
Cầu Cầu: 【Hứ.】
Sở Linh: “……”
Còn giở trò làm kiêu sao?
“Cầu Cầu ngoan, mày là tốt nhất~”
“Ngoan nào, mau nói cho bổn công chúa biết đi mà~”
Cầu Cầu: 【 Không, tôi chỉ là một cục số liệu hỏng. 】
“……” Sở Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro