Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn
Chương 44
2024-11-21 00:06:43
“Bà nội, cháu không nói thêm nữa, cháu phải đi tìm anh cả, anh hai và mấy anh họ ngay.”
Nói xong, cậu ấy phóng vút đi như có ma đuổi theo sau.
Nhìn bộ dạng không có chí khí của cháu trai, bà cụ Sở lắc đầu, đảo mắt khó chịu.
Sau đó, bà cụ nghiêm túc nhìn con trai cả: “Thằng cả, con phải mang mọi người về an toàn.”
“Mẹ, mẹ yên tâm!”
Sở Chính Nam gật đầu, xoay người bước ra khỏi cổng sân.
Nghĩ đến việc nhiều người bị thương, bà cụ Sở vội bảo chắt trai lớn đi mời thầy thuốc.
Đúng vậy, thôn họ có một thầy thuốc trung y không chính quy.
Ngày thường ai đau đầu sốt nóng đều nhờ ông ta khám.
Mặc dù họ đang phá bỏ “tàn dư phong kiến”, nhưng mọi người vẫn giúp nhau giấu chuyện này.
Dù sao cũng ở xa công xã, có một thầy thuốc trong thôn chẳng phải tiện lợi hơn nhiều sao?
Không chỉ thôn An Ninh, mà các thôn khác cũng vậy.
Mọi người đều hiểu ngầm với nhau.
Nghĩ thêm chút, bà cụ Sở lại dặn hai cô con dâu: “Lệ Lệ, Xuân Lan, hai đứa mau chuẩn bị cơm tối, lát nữa cả nhóm đàn ông về chắc đói lắm.”
“Vâng mẹ.” Cả hai con dâu đồng thanh trả lời.
Các con dâu nhà khác cũng rất tinh ý, chạy đến giúp đỡ.
Có sự sắp xếp của bà cụ Sở, khi Sở Chính Nam cùng nhóm người cứu người về, họ được đưa thẳng đến đại đội để điều trị.
Còn ở bên kia, mấy anh em nhà họ Sở cũng khiêng con heo rừng về.
Phải nói, con heo này khá mập, tầm ba trăm cân.
Ban đầu, Sở Văn Nghiệp còn định ở sân kho chờ giết heo, nhưng nghĩ đến ánh mắt của bà nội lúc nãy, cậu ấy không dám chần chừ.
Cậu ấy hối hả đi theo sau cha mình, lo lắng trở về nhà.
Rồi cậu ấy trợn tròn mắt…
“Bé ngoan!”
“Bé ngoan của bà nội, cháu làm bà lo chết mất!”
“Xuân Lan, Xuân Lan mau ra đây, bé ngoan đã về rồi.”
“…”
Nghe thấy tiếng động, Vương Xuân Lan vội vàng chạy từ bếp ra.
“Mẹ, con gái con về rồi à?”
“Tốt quá!”
“Hu hu… Con gái ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi!”
Sở Chính Bắc: “…”
Không phải.
Vợ à, em không thấy anh sao?
Chồng em suýt chút nữa không về được rồi đấy!
Sở Văn Nghiệp: “…”
Mẹ ơi, con có phải con ruột của mẹ không?
Hay là mẹ nhặt con về vậy?
Chưa kịp chua xót xong, Sở Cảnh Mị đã dẫn các anh hối hả chạy vào.
“Cô nhỏ!”
“Các anh, là cô nhỏ thật rồi!”
“Cô nhỏ ơi, cuối cùng cô cũng về rồi, cháu nhớ cô chết mất!”
“Tốt quá, thấy cô nhỏ bình an trở về nhà, cháu yên tâm rồi.”
“Bà cố, cô nhỏ đã về rồi.”
Sở Linh vừa về đến nhà đã bị đám cháu vây kín.
Nằm trong chiếc gùi, cô bé: “???”
Sao mà nhiệt tình vậy, đúng là bất ngờ!
Ngày thường, có thấy đám nhóc này quý cô bé như thế đâu?
Sao hôm nay đứa nào cũng như bị uống nhầm thuốc vậy?
Cảnh này thế nào cũng có điều gì đó đáng ngờ.
Còn Sở Chính Bắc và Sở Văn Nghiệp: “…”
Được rồi!
Họ đã nhận ra.
Bản thân ở nhà này chẳng có chút địa vị nào.
Nhưng nhìn bọn trẻ quan tâm con gái, Sở Chính Bắc cũng cảm thấy yên lòng và vui vẻ.
Chỉ là, niềm vui của ông ấy chưa kéo dài được lâu…
“Bà cố, thịt!”
“Bà cố, cô nhỏ đã về rồi, bây giờ chúng ta có thể ăn thịt được rồi, phải không?”
“Đúng đấy bà cố, bà vừa nói rồi, đợi cô nhỏ về chúng ta sẽ ăn thịt.”
“…” Sở Chính Bắc.
“…” Sở Văn Nghiệp.
“…” Sở Linh.
Rốt cuộc, vẫn là nghĩ sai rồi.
Hóa ra bọn nhóc này thèm thịt thôi à?
“Ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi!” Bà cụ Sở bực bội lườm chúng một cái: “Không thấy cô nhỏ của các cháu mới về à? Mau cút hết cho bà! Không thì lát nữa cả canh thịt cũng không có mà uống!”
Nói xong, cậu ấy phóng vút đi như có ma đuổi theo sau.
Nhìn bộ dạng không có chí khí của cháu trai, bà cụ Sở lắc đầu, đảo mắt khó chịu.
Sau đó, bà cụ nghiêm túc nhìn con trai cả: “Thằng cả, con phải mang mọi người về an toàn.”
“Mẹ, mẹ yên tâm!”
Sở Chính Nam gật đầu, xoay người bước ra khỏi cổng sân.
Nghĩ đến việc nhiều người bị thương, bà cụ Sở vội bảo chắt trai lớn đi mời thầy thuốc.
Đúng vậy, thôn họ có một thầy thuốc trung y không chính quy.
Ngày thường ai đau đầu sốt nóng đều nhờ ông ta khám.
Mặc dù họ đang phá bỏ “tàn dư phong kiến”, nhưng mọi người vẫn giúp nhau giấu chuyện này.
Dù sao cũng ở xa công xã, có một thầy thuốc trong thôn chẳng phải tiện lợi hơn nhiều sao?
Không chỉ thôn An Ninh, mà các thôn khác cũng vậy.
Mọi người đều hiểu ngầm với nhau.
Nghĩ thêm chút, bà cụ Sở lại dặn hai cô con dâu: “Lệ Lệ, Xuân Lan, hai đứa mau chuẩn bị cơm tối, lát nữa cả nhóm đàn ông về chắc đói lắm.”
“Vâng mẹ.” Cả hai con dâu đồng thanh trả lời.
Các con dâu nhà khác cũng rất tinh ý, chạy đến giúp đỡ.
Có sự sắp xếp của bà cụ Sở, khi Sở Chính Nam cùng nhóm người cứu người về, họ được đưa thẳng đến đại đội để điều trị.
Còn ở bên kia, mấy anh em nhà họ Sở cũng khiêng con heo rừng về.
Phải nói, con heo này khá mập, tầm ba trăm cân.
Ban đầu, Sở Văn Nghiệp còn định ở sân kho chờ giết heo, nhưng nghĩ đến ánh mắt của bà nội lúc nãy, cậu ấy không dám chần chừ.
Cậu ấy hối hả đi theo sau cha mình, lo lắng trở về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi cậu ấy trợn tròn mắt…
“Bé ngoan!”
“Bé ngoan của bà nội, cháu làm bà lo chết mất!”
“Xuân Lan, Xuân Lan mau ra đây, bé ngoan đã về rồi.”
“…”
Nghe thấy tiếng động, Vương Xuân Lan vội vàng chạy từ bếp ra.
“Mẹ, con gái con về rồi à?”
“Tốt quá!”
“Hu hu… Con gái ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi!”
Sở Chính Bắc: “…”
Không phải.
Vợ à, em không thấy anh sao?
Chồng em suýt chút nữa không về được rồi đấy!
Sở Văn Nghiệp: “…”
Mẹ ơi, con có phải con ruột của mẹ không?
Hay là mẹ nhặt con về vậy?
Chưa kịp chua xót xong, Sở Cảnh Mị đã dẫn các anh hối hả chạy vào.
“Cô nhỏ!”
“Các anh, là cô nhỏ thật rồi!”
“Cô nhỏ ơi, cuối cùng cô cũng về rồi, cháu nhớ cô chết mất!”
“Tốt quá, thấy cô nhỏ bình an trở về nhà, cháu yên tâm rồi.”
“Bà cố, cô nhỏ đã về rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Linh vừa về đến nhà đã bị đám cháu vây kín.
Nằm trong chiếc gùi, cô bé: “???”
Sao mà nhiệt tình vậy, đúng là bất ngờ!
Ngày thường, có thấy đám nhóc này quý cô bé như thế đâu?
Sao hôm nay đứa nào cũng như bị uống nhầm thuốc vậy?
Cảnh này thế nào cũng có điều gì đó đáng ngờ.
Còn Sở Chính Bắc và Sở Văn Nghiệp: “…”
Được rồi!
Họ đã nhận ra.
Bản thân ở nhà này chẳng có chút địa vị nào.
Nhưng nhìn bọn trẻ quan tâm con gái, Sở Chính Bắc cũng cảm thấy yên lòng và vui vẻ.
Chỉ là, niềm vui của ông ấy chưa kéo dài được lâu…
“Bà cố, thịt!”
“Bà cố, cô nhỏ đã về rồi, bây giờ chúng ta có thể ăn thịt được rồi, phải không?”
“Đúng đấy bà cố, bà vừa nói rồi, đợi cô nhỏ về chúng ta sẽ ăn thịt.”
“…” Sở Chính Bắc.
“…” Sở Văn Nghiệp.
“…” Sở Linh.
Rốt cuộc, vẫn là nghĩ sai rồi.
Hóa ra bọn nhóc này thèm thịt thôi à?
“Ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi!” Bà cụ Sở bực bội lườm chúng một cái: “Không thấy cô nhỏ của các cháu mới về à? Mau cút hết cho bà! Không thì lát nữa cả canh thịt cũng không có mà uống!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro