Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn

Chương 46

2024-11-21 00:06:43

Mỗi đứa đều thèm thuồng, cứ đòi ăn thịt bằng được.

Thế là bà cụ Sở vung tay quyết định: Hôm nay cả nhà họ Sở được ăn thêm bữa.

Tuy nhiên, nhà Sở Chính Nam phải tự mang lương thực đến.

Thứ nhất, nhà ông ấy đông người. Thứ hai, thời buổi này ai cũng đói, ai cũng xấu hổ khi ăn trực nhà người khác.

Cả gia đình náo nhiệt ăn một bữa tiệc lớn, trên gương mặt ai cũng lộ vẻ hài lòng.



Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã hai tháng nữa trôi đi.

Tháng tư âm lịch, vốn là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân.

Nhưng người dân trong thôn nhìn trời nắng ngày càng gay gắt, căn bếp trống trải, và bụng đói…

Ai cũng bồn chồn lo lắng.

Từ mùa thu năm ngoái đến nay, chẳng những không giữ được lương thực vừa thu hoạch, mà lương thực cung cấp cũng chẳng thấy đâu.

Thắt lưng ngày càng xiết chặt, những thứ ăn được ở trên núi, từ vỏ cây, rễ cỏ đến kiến và côn trùng, đều đã bị lùng sục sạch sẽ.

Không còn gì!

Không còn thứ gì ăn được nữa.

Những người già nằm trên giường, chẳng còn thiết sống, dành miếng lương thực cuối cùng cho con cháu mình.

Trong lòng mỗi người đều biết rõ, điều đang đợi họ phía trước…

Chỉ có cái chết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng họ không cam tâm!

Họ đã trải qua chiến tranh khốc liệt, khó khăn lắm mới sống sót.

Thế nhưng, họ lại không thể chứng kiến ngày mọi người được no đủ…

Sở Chính Bắc và anh trai ông ấy, Sở Chính Nam, ngồi trước cổng nhà, nhìn những người dân trong thôn ngồi hoặc nằm dưới mái hiên, lòng nặng trĩu.

Nhà họ Sở cũng sắp hết lương thực rồi.

“Anh cả, nếu còn không có lương thực nữa, cả nhà mình chắc không chịu nổi mất.”

“Còn phải nói?” Sở Chính Nam mang ánh mắt vô hồn nhìn về phía núi Âm Sơn, lẩm bẩm: “Mẹ cũng đã nằm liệt rồi, chúng ta phải mạo hiểm thôi.”

Nghe vậy, Sở Chính Bắc có chút do dự.

“Nhưng… trong núi thực sự rất nguy hiểm!”

Lần trước nếu không có con gái đi cùng, chắc chắn ông ấy đã bỏ mạng ở đó rồi.

Những ngày qua, nhìn gia đình ngày càng đói, ông ấy cũng đã cân nhắc việc đưa con gái vào núi săn bắn.

Nhưng ông ấy sợ!

Sợ bí mật của con gái sẽ bị người có ý đồ phát hiện.

Cũng sợ bản thân không thể bảo vệ được đứa con gái mà ông ấy thương yêu nhất!

Sở Chính Nam vò đầu bứt tai, không biết phải làm thế nào.

Khi hai anh em còn đang do dự, một nhóm người bất ngờ đi tới.

Sở Chính Bắc ngạc nhiên: “… Các người định làm gì vậy?”

Nhìn nhóm thanh niên trước mặt, lòng Sở Chính Bắc trĩu nặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây đều là những người khỏe mạnh, hàng ngày có thể xuống đồng kiếm đủ công điểm.

Thế nhưng bây giờ, họ đều đã gầy trơ xương.

“Đội trưởng, chúng tôi muốn vào núi Âm Sơn.”

“…” Sở Chính Bắc, Sở Chính Nam.

Hai anh em nhìn nhau, Sở Chính Bắc nghiêm túc nói: “Trong núi rất nguy hiểm, lần trước tôi suýt chút nữa không trở về được.”

Hạn hán kéo dài, chắc chắn bản năng hoang dã của động vật đã bị kích thích đến tột độ.

Dù sao, không chỉ họ đói, mà cả thú trong núi cũng đói!

“Đội trưởng, dù sao cũng là chết, chúng tôi muốn liều một phen.”

“Phải đó! Đội trưởng, thà chúng tôi chủ động xuất kích còn hơn ngồi chờ chết, biết đâu chúng ta không gặp phải vận rủi.”

“Đội trưởng, chú dẫn chúng tôi đi đi!”

“Đội trưởng, nếu không tìm được gì ăn nữa, cha mẹ tôi không sống nổi đâu!”

“Đội trưởng…”

Hai mươi mấy thanh niên tuổi từ 17 đến 30, mắt ai cũng đỏ hoe.

Sở Chính Bắc không muốn họ đi chịu chết, nhưng lại lo sẽ đem tai họa đến cho con gái…

Khi đang do dự, bỗng có tiếng con trai nhỏ của ông ấy vọng tới.

“Cha, em gái con đang khóc đòi tìm cha kìa.”

Sở Chính Bắc ngẩn ra: “Con gái cha sao vậy? Đói rồi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0